NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 41

Khuông mặt đen của bác sáng lên: “Thưa, mấy giờ thì tôi dọn cơm chiều

được ạ?”

Tôi nghĩ một thoáng. “Khoảng tám giờ”, tôi đáp.

- Thưa vâng, - Bác nói và đi về phía nhà bếp.

Tôi khẽ gõ cửa phòng Raina. Không có trả lời. Tôi mở cửa bước vào.

Giọng Raina vọng ra từ buồng tắm:

- Luidơ, đem hộ tôi một cái khăn tắm lại đây.

Tôi bước vào buồng tắm, với lấy một cái khăn to trong một đống khăn

trên cái giá ở phía trên bàn phấn của Raina. Tôi vừa định tiến tới cái bồn
tắm quay kín, thì em đẩy cánh cửa kính sang bên.

Người em vàng chói, trắng muốt, lấp lánh những giọt nước chảy xuôi

xuốn. Em đứng sững lại một thoáng, ngạc nhiên. Hầu hết đàn bà đều sẽ che
vội lấy người. Nhưng Raina thì không. Em chìa tay lấy cái khăn tắm.

Em quấn nó quanh mình một cách thành thạo và bước khỏi bồn. “Luidơ

đâu?” – em hỏi, ngồi xuống trước bàn phấn.

- Ở dưới nhà, - tôi đáp.

Raina bắt đầu lau mặt bằng một chiếc khăn khác. “Cha anh sẽ không

thích thế này đâu”.

- Ông ấy sẽ không bao giờ biết được. – tôi trả lời.

- Làm sao anh biết được là tôi có nói hay không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.