NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 40

Lầu đầu tiên, Rôbe cho tôi thấy bác đã bắt đám gia nhân vào khuôn phép

như thế nào. Bác tiến tới uể oải, gần như lười biếng nhưng tay vả vào mặt
cô ta nhanh như một phát đạn. Giọng rành rọt, khinh miệt: “Đã bao nhiêu
lần tao bảo mày không được nghe trộm ngoài cửa, hả?”.

Cô ta đứng sững hai tay ôm mặt. Nước mắt bắt đầu chảy trên má cô ta.

- Giờ đi vào bếp ngay. Tao sẽ nói chuyện sau.

Tay vẫn ôm mặt, cô ta chạy về phía bếp. Rôbe quay lại tội: “Tôi xin lỗi

vì đã để cô ta như thế, thưa ông Cođơ”. Giọng bác một lần nữa trở lại trầm
và dịu dàng. “Thông thường, gia nhân của tôi vốn không bao giờ làm
chuyện như vậy. Nhưng cái đứa này thì khá khó bảo cho biết điều”.

Tôi rút ra một điếu thuốc và gần như trước khi tôi kịp đưa lên miệng,

Rôbe đã bật diêm châm cho tôi. Tôi hít một hơi dài. “Đúng thế, bác Rôbe ạ.
Nhưng tôi chắc là cô ta sẽ không còn được ở đây lâu nữa đâu”.

Rôbe dập tắt que diêm và cẩn thận bỏ nó vào một cái gạt tàn: “Vâng ạ”.

Tôi trầm ngâm nhìn lên cầu thang. Thật lạ lùng. Tôi thấy ngần ngại.

Giọng Rôbe vọng lại từ sau vai tôi: “Bà Cođơ đang ở buồng bà đấy ạ”.

Tôi nhìn Rôbe. Mặt bác ta là khuôn mặt của một người quản gia không

thể nào đoán được ý nghĩ. “Cảm ơn bác, Rôbe. Tôi sẽ lên nói với bà ấy”.

Tôi bước lên cầu thang. Giọng bác làm tôi dừng chân. “Ông Cođơ ạ?”.

Tôi quay lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.