NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 38

lên những cảnh Raina và ông bố tôi đang ôm ghì lấy nhau. Mấy lần, tôi
choàng tỉnh, người đầm đìa mồ hôi lạnh.

Tay ai đang nhẹ nhàng lay tôi. Tôi từ từ mở mắt. Tôi gặp ngay bộ mặt

Nêvađa. “Dậy đi, Gionơx”, anh nói, “ta tới nhà rồi”.

Tôi chớp chớp mắt cố xua đi cơn ngái ngủ.

Mẩu mặt trời cuối cùng đang từ từ khuất sau tòa nhà. Tôi lắc đầu, bước

xuống xe. Tôi ngẩng nhìn ngôi nhà. Ngôi nhà xa lạ. Có lẽ tôi đã ở trong đó
được tổng cộng hai tuần lễ từ ngày tra tôi xây nó, và bây giờ thì nó thuộc về
tôi. Giống như tất cả mọi cái khác cha tôi đã làm.

Tôi bước hướng lên thềm. Raina đã tính toán nghĩ đến mọi cái. Trừ điều

này. Cha tôi đã chết. Và tôi sắp sửa báo cho em.

6

Cửa chính mở khi tôi bước lên hè. Cha tôi đã xây một tòa nhà kiểu đồn

điền miền nam điển hình và để trông nom nó, ông đã đem Rôbe từ Niu
Olean lên. Rôbe là một quản gia da đen điển hình.

Bác ta là một người khổng lồ, lừng lững hơn tôi một cái đầu, và đồ sộ

như thế nào thì cũng dịu dàng và được việc chừng ấy.

Cha ông bác đã từng làm quản gia, mặc dù khi ấy họ còn là nô lệ, và họ

đã truyền lại cho bác niềm kiêu hãnh với nghề nghiệp của mình. Trong
công việc, bác như có giác quan thứ sáu. Bằng cách nào không rõ, bác luôn
có mặt khi được cần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.