NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 42

- Em sẽ không nói, - tôi khẳng định.

Khi đó em bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không ổn. Em ngẩng đầu lên

nhìn tôi trong gương, nét mặt đột ngột trở lên nghiêm nghị: “Giữa anh và
cha anh đã xảy ra cái gì thế, Giônơx?”.

Em nhìn tôi một hồi lâu, đăm đăm, tỏ ý khó hiểu. Em đưa cho tôi một cái

khăn nhỏ: “Ngoan né, Giônơx. Lau hộ tôi cái lưng được không? Tôi không
với tới”. Và mỉm cười vào gương. “Anh thấy đấy, thực sự là tôi cần Luidơ”.

Tôi cầm khăn, lại gần hơn. Em để cái khăn choàng to tuột khỏi hai vai.

Tôi chấm những giọt ngước ẩn trên làn da mịn của em. Hương thơm người
em bay vào mũi tôi, sực nức lên thêm sau khi tắm nước nóng.

Tôi miết môi mình vào cổ em. Em ngạc nhiên quay lại, “Giônơx, ngừng

ngay cái trò đó lại đi! Sáng nay cha anh nói anh là một gã cuồng, nhưng
anh không phải cố chứng minh điều đó đâu”.

Tôi nhìn thẳng vào mắt Raina. Không có vẻ gì sợ hãi ở trong đó cả. Em

tự tin lắm. Tôi chậm rãi mỉm cười. “Có thể ông ấy đúng”, tôi nói “hoặc có
thể ông ấy quên mất thế nào là tuổi trẻ rồi”.

Tôi kéo em nhào khỏi ghế về phía tôi. Cái khăn từ từ tuột xuống cho đến

mắc lại ở chỗ người chúng tôi ép vào nhau. Tôi gắn chặt miệng vào miệng
Raina, tay tóm lấy ngực em. Bộ ngực rắn chắc, cứng và đầy đặn, tôi cảm
thấy rõ tiếng tim đập thình thịch điên dại ở phía dưới.

Có thể là tôi lầm, nhưng trong một thoáng, tôi cảm thấy em hừng hực

truyền lửa sang tôi. Rồi, cáu kỉnh, em dằn ra khỏi tôi. Cái khăn rơi sóng
soài trên mặt sàn. “Anh điên rồi hả?”, em nhổ vào tôi, ngực phập phồng.
“Anh biết rất rõ rằng ba anh có thể bước vào đây bất cứ lúc nào bây giờ qua
cái cửa kia”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.