NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 454

Anh chàng chăm sóc ngựa đã chực sẵn với một ca cà phê đen bốc hơi

ngùn ngụt. Hai người vừa nói chuyện lặt vặt như mọi sáng trang khi
Nêvađa vừa uống và cảm thấy rõ vị cà phê ấm sực thấm xuống đến tận đáy
dạ dày.

Ca cà phê đã cạn, Nêvađa xăm xăm dẫn đầu, hai người đi một lượt khắp

chuồng ngựa, nhìn vào từng tàu. Cuối chuồng là tàu của con Oaiti. Nêva đa
đi đến, đứng dừng lại trước đó. “Xin chào, chú nhỏ”, anh khẽ nói.

Con ngựa màu kem thò đầu ra khỏi cửa chắn và nhìn Nêvađa bằng cặp

mắt to, thông minh. Nó giụi giụi mõm vào tay Nêvađa, tìm miếng đường
mà nó biết là sẽ xuất hiện ở đó. Nó khôpng hề bị chưng hửng.

Nêvađa mở cổng, bước vào tàu. Anh đưa tay xoa lướt theo hai bên sườn

bóng mượt của con vật. “Cả hai ta đều hơi bự bự ra rồi đấy, chú nhỏ ạ”.
Anh thì thào. “Bởi gần đây ta chẳng có gì làm cả. Có lẽ anh phải đem chú
nhỏ ra luyện tập chút xíu thì hơn”.

Không nói lời nào, anh chàng chăm sóc ngựa đưa cho anh cái yên cương

to vắt trên vách ngăn của tàu. Nêvađa đặt nó lên hông Oaiti, buộc chặt các
đai lại. Anh bịt cái hàm thiếc lên mõm nó rồi dắt con vật ra khỏi tàu. Trước
tòa nhà gỗ sơn trắng, anh lên ngựa.

Anh phi dọc theo con đường phi ngựa, tới một đoạn đường luyện nhỏ

anh xây dựng ở chân đồi, phía sau nhà. Anh có thể nhìn thấy những bóng
xam xám nhọn của cái mái của nó khi phi vút qua. Theo thói quen, tay anh
giật cương như máy cho ngựa nhịp nhàng chạy theo những quãng cách ấy.

Anh sực nhớ tới bài báo Vơraiơty đó. Môi anh mỉa mai cong tớn lên.

Anh đang ở đây, với cái bộ phim thu được nhiều tiền nhất trong năm và
trong suốt thời gian đó, chẳng có ma nào mò đến bảo anh làm một bộ khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.