NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 455

Thời oanh liệt của phim miền Tây oai hùng đã qua rồi. Làm chúng tốn kém
quá.

Ít ra thì anh không phải là người duy nhất, anh thầm nghĩ. Micx,

Maynơđ, Gibxơn, Hônt – tất cả đều cùng hội cùng thuyền. Maynơđ đã cố
chống lại. Anh ta đóng một loạt các phim chớp nhoáng cho hãng
Univơxơn, mỗi bộ làm xong trong có năm ngày, Nêvađa đã xem một bộ.
Không phải là thứ để cho anh. Hình thì nhoáng nhoàng, tiếng còn tệ hơn.
Đến một nửa thời gian, không hiểu là các nhân vật nói cái gì cả.

Tom Micx đã thử một cái khác. Anh ta đem một đoàn diễn “Miền Tây

hoang dã” sang châu Âu, và nếu như đám báo chí thương mại nói đúng thì
anh ta với con ngựa của anh ta là Tony đã thu hết hồn khán giả. Có lẽ cũng
nên bỏ công suy nghĩ về cái đó đấy. Cái đoàn diễn của anh vẫn đang làm ăn
ổn thoả trơn tru. Nếu anh bỏ đi nhập bọn với họ, thì còn có cơ phát đạt hơn
nữa cơ. Phải thế hoặc là phải ôm cây ghi ta.

Đấy là kiểu phim miền Tây mới-một chàng chăn bò với cây đàn. Mới chỉ

nghĩ đến đó mà anh đã cảm thấy phát tởm. Cái thằng oắt con mũm mĩm
Giênơ Otry đã làm cho nó đâm lừng lẫy. Cái khổ duy nhất-Anh đã nghe
được một trong mấy tay chăn ngựa nói- là giữ cho thằng cha khỏi lộn cổ
khỏi con ngựa. Tecse Ritơ cũng kiếm được khá ở hãng Columbia như vậy.

Nêvađa lại ngẩng lên nhìn ngôi nhà. Đấy chính là cái ngớ ngẩn nhất

trong toàn bộ câu chuyện-một cái bẫy ngốn một phần tư triệu bạc. Phải mất
hơn hai chục gia nhân trông nom nó; nó ngốn tiền như một đàn sói đồng
hoang nuốt chửng một chú bò non lạc đàn. Anh nhanh chóng nhẩm tính lại
thu nhập của mình.

Cái ràn chăn nuôi ở Têchxax bắt đầu cho lãi thì xảy ra cơn suy thoái và

đến giờ, anh cho là may nếu nó hoà được vốn. Tiền bản quyền của anh về
việc bán các kiểu đồ chơi và áo quần chăn bò sang mác Nêvađa. Như thế là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.