NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 453

Raina mở to mắt nhìn cô rất nhanh, rồi tránh ánh mắt cô. “Không”, cô

đáp nhỏ, bước ra khỏi cái quần. Cô nhặt lên, chìa nó cho Ilenơ.

Ilenơ với tay cầm lấy nó, đụng vào bàn tay Raina và đột nhiên, không thể

thả tay Raina ra được nữa. Cô ngẩng lên nhìn đăm đăm vào Raina, tim cô
như nghẹn trong lồng ngực.

Raina lại rùng mình. “Không”, cô thì thào, mắt vẫn nhìn tránh đi chỗ

khác. “Mình xin cậu, đừng!”.

Ilenơ cảm thấy như đang ở trong mơ. Không có cái gì là thực cả. “Nhìn

vào mình đi”, cô thốt lên.

Từ từ, Raina quay đầu lại. Mắt họ gặp nhau, và Ilenơ cảm thấy rõ rệt là

Raina đang run lên. Cô nhìn thấy hai đầu vú Raina căng phồng lên như hai
nụ hoa hồng đỏ bừng tỉnh trên một cánh đồng trắng muốt.

Cô bước vội tới, vùi mặt vào cái mặt vàng hoe, mềm mại giữa hai đùi

Raina. Họ im phăng phắc hồi lâu, rồi cô cảm thấy tay Raina đang nhè nhẹ
vuốt ve mái tóc của mình. Cô lùi lại, Raina bước xuống gọn vào vòng tay
cô.

Cô cảm thấy những giọt nước mắt bỏng giãy đang chực trào ra khỏi mắt.

“Tại sao?”, cô gào lên điên dại, “Tại sao cậu lại phải lấy anh ta?”.

Như thường lệ, Nêvađa tỉnh dậy lúc bốn giờ ruỡi sáng, xỏ chân vào một

chiếc quần bò Lêvi đã tàng và đi xuống chuồng ngựa. Như thường lệ, trên
đường đi ra, anh đóng cái cửa nối hai phòng của họ để báo cho Raina biết
là anh đã đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.