NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 462

-Em không thể nhận hết trách nhiệm về mình như vậy được. Cả hai

chúng ta đều cố gắng theo cái cách của chúng ta, nhưng cả hai đều không
có cái mà người kia thực cần. Chúng ta đã phạm một sai lầm, có vậy thôi.

-Em chưa thể đưa đơn ly dị chừng nào chưa đóng xong cái phim tới này.-

Cô nói khe khẽ. -Nếu anh muốn đưa đơn trước, thì em thấy cũng không sao
cả.

-Không, anh có thể đợi được.-Anh đáp bình thản.

Cô liếc lên cái đồng hồ tường.”Trời ơi, em muộn mất rồi!” Cô bật kêu

lên.”Em phải vội đi đây”.

Đến cửa cô đứng dừng lại, quay về phía anh. “Anh vẫn là bạn em chứ?”

Anh chậm rãi gật đầu và mỉm cười đáp lại nụ cười của cô, nhưng giọng

anh hoàn toàn nghiêm túc. “Anh luôn luôn là bạn em”.

Cô đứng lặng ở đó một giây và anh có thể thấy những giọt lệ đột nhiên

rưng rưng trào lên mắt cô. Rồi cô quay ngoắt đi, chạy ra khỏi phòng.

Anh bước tới cửa sổ, vén màn lên, nhìn ra sân trước, anh thấy cô lao ra

khỏi nhà, thấy người lái xe đóng cửa ôtô lại. Chiếc xe biến xuống dưới
chân đồi theo đường tới xưởng phim. Anh thả tay để tấm màn cửa lấp đầy
như cũ.

Raina không hề quay lại ngôi nhà nữa. Đêm ấy cô ở lại căn hộ Ilenơ.

Ngày hôm sau, cô chuyển tới một khách sạn và ba tháng sau, đưa đơn ly dị
ở Rênô. Lý do là vợ chồng không hợp tính.

Và từ đấy, trừ những thủ tục giấy tờ, là cái cách chuyện đó kết thúc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.