NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 463

17

Rầm! Đêviđ nghe thấy tiếng cửa đập mạnh ở bên văn phòng của ông cậu.

Anh đứng bật dậy, bước tới cái cửa ngách nối hai phòng. Anh mở cửa, và
nom thấy cậu Bơny của mình ngồi trong ghế, mặt đỏ tím đi vì giận, há hốc
mồm thở hổn hển, đang cố lắc một cái lọ dốc ngược, lấy ra mấy viên thuốc.

Anh nhanh nhẹn đổ đầy một cốc nước từ cái bình đặt trên bàn, đưa cho

Noman.”Chuyện gì xảy ra thế ạ”.

Noman nuốt hai viên thuốc, đặt cốc xuống. Ông ta ngẩng lên nhìn

Đêviđ.”Tại sao không bước vào ngành kinh doanh áo khoác và complê
cùng với ông anh mình, bác Lui của mày cơ chứ?”

Đêviđ biết đó là câu hỏi không cần trả lời và kiên nhẫn đợi cho đến khi

Noman lại tiếp tục.”Năm mươi, một trăm bộ quần áo bán được mỗi ngày.
Mọi chuyện đều êm đềm, mọi chuyện đều lặng lẽ. Đến tối, anh ấy về nhà.
Anh ấy ăn, anh ấy ngủ. Không hề lo lắng. Không hề có ung nhọt. Không
đau đớn khổ sở. Đấy mới đúng là cách sống của một con người. Thoải mái
nhẹ nhàng. Không khổ nhục như con chó. Không như tao”.

-Chuyện gì đã xảy ra thế ạ? -Đêviđ lại hỏi.

-Làm như tao chưa đủ khổ sở hay sao ấy! -Noman rầu rĩ- những người

giữ cổ phần của chúng ta bảo rằng chúng ta đang để lỗ rất nhiều tiền. Tao
bổ nhào tới Niu Yooc để giới thiệu. Tụi công đoàn doạ sẽ bãi công ở các
rạp. Tao phải ngồi xuống và chịu thoả thuận để ít nhất chúng cũng không
đóng cửa rạp. Rồi tao nhận được tin Hitle đã tịch thu tất cả của cải của
chúng ta ở Đức, văn phòng, rạp... tuốt tuột! Hơn hai triệu đôla cái thằng bài
Do Thái

[41]

ấy đã ăn cướp. Rồi tao nghe đám viết kịch bản và mấy ông chủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.