NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 47

Ông đã yêu tôi nhưng không đủ để lộ ra tình yêu ấy.


7

Khi về tới phòng mình, hai má tôi đã ròng ròng nước mắt.

Ngồi trên mình con ngựa vá nhỏ, nòi Inđiơn mà tôi được cho từ hồi lên

mười, tôi đang phi như điên qua các cồn cát. Tôi sợ đến lịm người vì ngựa
phi nhanh, nhưng không hiểu vì sao mình lại phải chạy trốn. Tôi ngoái đầu
nhìn phía sau.

Cha tôi cưỡi một con ngựa lang nâu to đuổi theo tôi. Áo vettông của ông

mở phanh, bay phồng lên trong gió. Tôi có thể nhìn thấy sợi dây đồng hồ to
sụ của ông vắt chéo trên ngực. Giọng ông vọng tới, méo mó quái dị trong
gió: “Quay lại đây, Giônơx. Thằng khốn kiếp, quay lại đây ngay!”

Quay đầu lại, tôi thúc ngựa phi nhanh hơn, ra roi không thương tiếc.

Trên sườn con ngựa hằn lên những vết đỏ. Dần dần, tôi bứt ra được khỏi
cha tôi.

Và đột nhiên, như chẳng biết từ đâu tới, Nêvađa đã ở bên tôi, nhẹ nhàng

trên mình con ngựa ô to của anh. Anh bình thản nhìn chéo sang tôi. Giọng
anh nhỏ nhẹ: “Quay lại đi Giônơx, cha chú gọi kìa. Mà chú là cái loại con
trai gì cơ chứ hả?”

Tôi không đáp mà vẫn tiếp tục thúc ngựa. Tôi ngoái lại phía sau một lần

nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.