NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 48

Cha tôi đang ghìm cương đứng lại. Mặt ông buồn rười rượi. “Hãy trông

nom nó, Nêvađa”. Tôi chỉ còn nghe được thoang thoảng tiếng ông, hai
chúng tôi đã cách nhau rất xa. “Trông nom nó, tôi không đủ thì giờ nữa”.
Ông giật cương vòng lại và bắt đầu phóng đi.

Tôi đứng lại, nhìn theo. Bóng ông đã nhỏ hẳn. Thậm chí những được

viền quanh người ông cũng nhòe đi trong màn nước mắt bất chợt úa ra trên
mắt tôi. Tôi muốn thét với theo ông: “Ba ơi, đừng đi”, nhưng không được.
Cổ họng tôi nghẹn lại.

Tôi ngồi dậy trên giường, người ướt đẫm mồ hôi. Tôi lắc đầu, xua tan

những mảnh giấc mơ còn sót lại. Qua cửa sổ, tôi nghe thấy tiếng huyên náo
của bầy ngựa đang ùa ra khỏi dãy chuồng phía sau nhà.

Tôi đi đến cửa sổ, nhìn ra ngoài. Mặt trời ở khoảng năm giờ sáng, hắt lên

mọi vật một cái bóng dài. Ở sân luyện ngựa, dăm sáu người làm công đang
đứng dựa vào hàng rào, xem một người kìm một con ngựa nâu chắc lẳn.
Tôi nheo mắt trong nắng.

Tôi quay ngoắt khỏi cửa sổ, định xuống ràn ngựa. Đấy chính là thứ thuốc

tôi đang cần. Một thứ có thể làm tan nỗi trống rỗng trong lòng tôi, xóa sạch
cảm giác đắng nghét ở miệng tôi. Tôi xỏ chân vào cái quần bò Lêvi, mặc
một chiếc áo sơ mi xanh bạc, đi ra cửa.

Tôi đi dọc hành lang, xuống cầu thang sau và bắt gặp Rôbe. Bác bưng

một cái khay để một cốc nước cam và một ấm cà phê đang bốc khói. Bác
nhìn tôi, không hề ngạc nhiên:

- Chào ông ạ, ông Giônơx.

- Chào bác, bác Rôbe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.