NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 472

Anh quay lại. Cô vừa mới bước ra khỏi màn, đang thắt chặt một cái áo

choàng trắng bằng vải bông quanh người. Anh thoáng bắt gặp một vài
mảng đùi rám nắng thấp thoáng qua vạt áo khi cô bước, và thẩm đoán rằng
bên trong cô không mặc gì cả.

-Chào chị, Raina.

-Chào anh Đêviđ,-Cô đáp. Cô nhìn Ilenơ.-Rượu mình đâu?

-Rõ ràng là anh Đêviđ đến đây bàn công việc. Ilenơ đáp,-sao cậu không

thể chờ sau khi đã nói chuyện xong đã nào?

-Đừng có tỏ vẻ bề trên đến vậy,-Raina gắt. -Pha rượu đi!-Cô quay sang

Đêviđ.-Ông bố tôi đã cho tôi uống Mactini ngay từ khi tôi còn nhỏ. Tôi có
thể uống nó như uống nước ấy. Ilenơ hình như chẳng hiểu tí gì cả.

-Đây,-giọng Ilenơ gọn lỏn.

Raina cầm lấy cốc rượu từ tay cô.-Xin mời, anh Đêviđ.

-Xin mời.-Đêviđ đáp lời.

Cô uống cạn một nửa cốc Mactini rồi dẫn anh đến một cái ghế.-Anh ngồi

đi,-cô nói, và buông mình xuống một cái ghế bên cạnh.

-Các chị có cái nhà đẹp thật. -Đêviđ lịch sự nói.

-Nó rất tuyệt.-Raina đáp.-Ilenơ và tôi rất thú vị mua sắm, thiết kế nó.-Cô

vươn tay ra vuốt ve má Ilenơ.-Ilenơ có nhạy cảm tinh tế vô cùng về màu
sắc. Anh nên nói lại với ông cậu anh để chị ấy thử tài của mình ở chức vụ
chỉ đạo nghệ thuật. Tôi chắc chắn rằng ông ấy sẽ thấy chị ấy có thể làm
“chúa” đến vô cùng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.