NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 485

Noman mở ngón tay, he hé nhìn qua chúng vào sàn quay. Lần này, ông

nghe thấy tiếng Đunba nói với Raina, giọng khe khẽ.

“Thế, thế, nào cô bắt đầu bước ra. Cô nhìn xuống và thấy họ. Đầu tiên

nhìn Pôn, rồi Giôdeph. Cô nhìn thấy khẩu súng trong tay Giôdeph và hiểu
đã xảy ra chuyện gì. Bây giờ cô bắt đầu ngẩng nhìn lên. Cô đang nghĩ, họ
đã chết. Có thể cô đã không hề yêu họ, nhưng cô đã sống với họ, cô đã sử
dụng họ. Có thể trong phút giây ngắn ngủi nào đó, một người trong bọn họ
đã gợi lại cho cô một mảnh ký ức – cái ký ức mà cô đã bị mất và không bao
giờ còn khôi phục lại được. Nhưng rồi trong một khoảnh khắc, tấm màn
che được nhấc lên. Và chính là cha cô, hoặc anh cô, hay có thể đứa con cô,
đứa con mà cô không bao giờ có, đang nằm dưới chân cô, trên mặt cát.
Nước mắt trào lên trong mắt cô”.

Noman từ từ buông tay ra khỏi mặt, ông ta nín thở, bước né sang một

bên, tránh cái máy quay đang che mất tầm nhìn của ông. Raina đang khóc.
Nước mắt thật.

Đunba vẫn thì thầm: “Nước mắt đã ứa ra nhưng tấm màn lại sập xuống.

Và cô không thể nhớ ra là mình vì sao lại khóc. Nước mắt ngừng ngay, mắt
cô khô đi. Giờ cô quay ra, nhìn sâu vào sa mạc. Ở tít xa kia, trong vùng cát
cô đơn, một người nào đó đang đợi cô, một người nào đó cùng với ký ức
của cô. Cô sẽ tìm thấy người ấy ở chỗ kia. Và rồi cô sẽ thực sự biết cô là ai.
Cô bắt đầu bước vào sa mạc… chậm…chầm… chậm… chầm chậm”.

Giọng Đunba nhỏ dần theo bước chân của Raina bỏ đi xa dần, ngay tấm

lưng thẳng, vươn cao kiêu hãnh của cô cũng não lòng người xem. Noman
nhìn quanh. Cả đoàn làm phim đang đổ dồn mắt vào Raina. Họ quên bẵng
tất cả mọi cái khác trong cảnh, trừ có cô. Ông ta cảm thấy mắt mình cũng
rân rấn nước. Cái cảnh khỉ gió này cũng làm ông ta xúc động mới chết chứ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.