NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 486

- Cắt. – Giọng Đunba vụt lên, khàn khàn đắc thắng – Im đi! – Ông ta

buông phịch người xuống một cái ghế, kiệt sức.

Và đột nhiên, trường quay ồn lên như vỡ chợ, mọi người vỗ tay ầm ỹ.

Thậm chí những bậc kỳ cựu trong nghề, lòng đã sắt lại trước mọi chuyện,
cũng đang ngoác miệng cười. Noman chạy bổ vào sàn quay, háo hức chộp
lấy hai tay Raina. “ Cô tuyệt lắm, cô bé ạ. Tuyệt vời!”.

Raina nhìn ông ta. Trong một thoáng, tâm trí cô như đang ở tận đâu, rồi

mắt cô vụt trở lại trong veo. Cô nhìn Đunba đang ngồi trong ghế, tốp quay
phim và phụ đạo diễn xúm xít quanh ông, rồi nhìn lại Noman. “Ông thực sự
nghĩ như vậy ư?”.

- Nếu tôi không thực sự nghĩ như vậy thì tôi nói làm gì hả cô bé? – Ông

ta đáp, mỉm cười . – Cô hiểu tôi hơn nhiều chứ lại. Nào, giờ hãy nghỉ ngơi
thoải mái lấy đôi ba tuần. Tôi sẽ sửa soạn cảnh quay Shêhêrazad ngay sau
đó.

- Cô quay đi, chăm chú nhìn Đunba đang chậm rãi tiến tới chỗ họ. Vẻ

kiệt sức hằn sâu trên khuôn mặt gầy gò, bốn mươi tuổi của ông. “Cảm ơn
anh”, cô thốt lên, nắm lấy tay Đunba.

Ông mỉm cười mệt nhọc. “Cô là một nghệ sĩ lớn, cô Malovi ạ”. Ông nói,

lại trang trọng lịch thiệp khi giờ đây, công việc của họ đã xong. “Thật vinh
hạnh được làm việc với cô”.

Raina chăm chú nhìn ông một thoáng, người cô đột nhiên bừng lên một

sức sống tươi trẻ, mới mẻ. “Anh mệt đến quỵ mất thôi”, cô lo âu thốt lên.

- Nghỉ ngơi một chút là tôi lại đâu vào đấy ngay thôi mà. – Ông đáp

nhanh. – Có lẽ từ khi bắt đầu bộ phim đến giờ, chưa có đêm nào tôi ngủ
trọn giấc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.