NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 488

Nelia Đunba, sáu mươi ba tuổi, vững vàng như đá theo câu ví quen

thuộc, bước qua căn phòng, cúi xuống nhìn con trai mình. “Cái con quái
quỷ xấu xa ấy!”. Bà nói khẽ.

Bà nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh con trai, đỡ đầu ông ngả vào vai mình.

Lơ đãng, bà vuốt ve mái tóc ông. “Mẹ đang hỏi không biết con phải mất
bao lâu mới nhận ra bộ mặt thật của nó. Mẹ đã bảo con đừng có lấy nó cơ
mà”.

Clođơ lặng thinh không đáp. Ông không cần phải đáp. Trong vòng tay

của mẹ mình, ông lại thấy một vẻ bình yên thân thuộc. Như những lần
trước. Như ngày từ thuở ông còn là một đứa trẻ con, ù té chạy về nhà sau
khi tan học, khi lũ trẻ vây lấy bắt nạt ông. Mẹ ông hiểu hết. Ông không cần
phải nói với bà khi nào ông khổ sở. Ngay sau lễ cưới của ông với Raina,
theo linh cảm, bà đã đến ở Caliphonia ngay.

Chưa bao giờ ông cảm thấy khỏe mạnh vững vàng. Lúc nào ông cũng

mỏng manh, yếu ớt. Những cơn căng thẳng thần kinh đến tột độ khi miệt
mài sáng tạo nghệ thuật luôn để lại cho ông sự kiệt sức, làm ông rã rời. Mỗi
lúc như vậy, mẹ ông lại chăm nom ông, bắt ông lên giường nằm – đôi khi
hàng mấy tuần liền. Bà nấu cơm cho ông, đem báo chí đến cho ông, đọc
cho ông nghe những cuốn sách mà cả hai người cùng yêu thích.

Ông thường cảm thấy những giây phút ấy là giây phút hạnh phúc nhất

trong đời. Ở đây, giữa bức tranh màu phấn dịu dàng của căn phòng mẹ ông
đã bài trí dành cho ông, ông cảm thấy ấm áp, thoải mái và dễ chịu. Mọi cái
ông muốn đều ở sẵn dưới tầm tay ông. Những gì bẩn thỉu và ty tiện của thế
giới đều bị ngăn hẳn ở bên ngoài những bức tường của căn phòng này.

Đối với ông, ba ông chỉ là một hình bóng mờ mờ. Ông gần như không

nhớ rõ ba mình, bởi ba ông chết ngay khi ông mới năm tuổi. Cái chết ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.