NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 490

Tay quán bar nhìn ông bằng cặp mắt rất lạ lùng. “Nước ấm ạ?”.

Clođơ gật đầu. “Phải, xin anh như vậy”. Ông ngẩng lên và để ý thấy

người khách ngồi một mình kia cũng đang chăm chú theo dõi ông – một
thanh niên trẻ mặc vét tông vàng kiểu thợ đốn gỗ. “Và xin anh một lát
chanh nữa, nếu anh có”, ông gọi với sau lưng tay bán rượu.

Clo nhấc cái ca nhỏ bốc hơi ngùn ngụt lên miệng. Ông nhấp một ngụm

và cảm thấy hơi nóng từ từ ngấm sâu tới tận dạ dày. Rồi ông quay lại, nhìn
qua cửa sổ. Mưa đã thật sự nặng hạt. Ông nhấc cái ca lên và ngạc nhiên
thấy nó đã cạn sạch. Ông quyết định gọi thêm ca nữa. Còn ối thì giờ. Ông
biết rất rõ lúc này Raina đang làm gì. Ông ra hiệu cho tay bán bar.

Đúng lúc này đây, cô ta đang ngồi trước bàn phấn trang điểm hết sức kỹ

càng, cho đến kỳ hài lòng mới thôi. Rồi cô ta sẽ xổ cho tóc tung ra, gỡ hết
cho đến khi nó buông hững hờ qua vai, nhưng thực ra là sợi nào cũng đã ở
đúng chỗ đã định cho nó.

Cô ta khư khư giữ một điều mê tín là không bao giờ đến một nơi nào đó

đúng giờ. Cô ta luôn tới muộn ít nhất là một tiếng, còn hầu hết là hơn thế
nữa. Ông đã từng đợi cô đến phát điên lên, nhưng không hiểu sao điều ấy
không làm ai bực cả. Họ coi chuyện ấy là phải thế.

Clođơ lại nhìn vào ca rượu. Nó lại đã cạn. Ông gọi một suất nữa. Ông bắt

đầu cảm thấy dễ chịu hơn. Hẳn là Raina sẽ ngạc nhiên khi về tới nhà thấy
đồ đạc của ông đã không còn. Cô ta không còn có thể gọi ông là đàn ông
một nửa được nữa. Cô ta sẽ phải đớ ra thấy ông là đàn ông đến mức độ nào
khi viên luật sư giơ vào mặt cô ta đám giấy tờ ly dị. Khi ấy thì cô ta sẽ phải
nhận ra rằng cô ta không thể vờn ông như trẻ con được đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.