NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 489

gần như không làm xáo động gì lối sống của họ, bởi người quá cố để lại đủ
tiền. Không giàu có gì nhưng cũng chưa hề biết đến thế nào là thiếu thốn.

- Con quay về nhà, lấy mấy thứ đồ cần của con đi. – Mẹ ông nói. – Con

sẽ ngủ lại đây.Sáng mai, ta sẽ tính tới chuyện ly dị. Ông nhấc đầu khỏi vai
mẹ, ngẩng lên nhìn bà. “Nhưng mà mẹ, con chưa hề biết nói năng sao với
luật sư!”

- Chớ có lo. – Bà đáp chắc chắn. – Mẹ sẽ đứng ra tính mọi chuyện.

Ông bỗng dưng cảm thấy nhẹ hẳn người. Lại một lần nữa, mẹ ông đã

thốt ra những lời kỳ diệu ấy. Nhưng khi ông đứng giữa đường trước nhà,
nhìn thấy ôtô của Raina đỗ ở trong sân, ông lại sợ không dám vào nữa.
Nhất định lại bùng lên một cuộc ầm ỹ nữa thôi, mà ông thì không hề muốn.
Ông không còn sức chịu đựng nữa.

Ông nhìn đồng hồ ở tay mình. Gần mười một giờ trưa rồi. Cô ta sắp sửa

đi rồi vì đã hẹn một bữa tiệc trưa ở xưởng. Ông đi ngược trở lại xuống đồi,
tới quầy rượu ngay góc phố Xănxet. Ông sẽ uống một chút gì đó trong khi
đợi. Ông có thể nom thấy xe của cô khi nó đi xuống đồi.

Ông bước vào quán. Gian hàng vẫn còn tối mò mò, ghế vẫn úp ngược

trên mặt bàn. Tuy vậy, quầy rượu đã bán, đã có một số khách ngồi với cốc
bia trước mặt anh ta. Clođơ leo lên một chiếc ghế đẩu cao gần cửa sổ. Từ
chỗ này ông có thể nhìn thấy mặt phố một cách dễ dàng.

Ông khẽ rùng mình. Từ lúc ông đi xuống chân đồi, trời bắt đầu mưa lất

phất và bắt đầu chuyển thành một trong các buổi chiều lạnh lẽo, nhớp nháp,
đặc biệt của riêng cái xứ Caliphonia đầy nắng này. Ông lại rùng mình. Ông
thầm mong là đã không bị nhiễm lạnh. “Cho xin uyxki và nước ấm”, ông
nói với người bán bar, nhớ ra món thuốc mà mẹ ông luôn bắt ông uống
ngay sau khi thấy những dấu hiệu đầu tiên của cơn cảm lạnh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.