NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 493

hôn, đầy vẻ biết ơn. “Em ơi, lần sau nhất định sẽ khá hơn, em yêu ạ”, ông
hứa.

Nhưng không bao giờ có lần sau nào khá hơn cả. Trong cái bản năng

sinh dục đến kinh khủng của cô, trong những đường nét đàn bà đến hoàn
thiện của thân thể cô, còn một cái gì đó, một cái gì khiến cho ông sợ phát
khiếp, đến mức ông hoàn toàn đâm ra bất lực.

Ông bảo gì cơ ạ? – Từ quá khứ, ông bừng tỉnh trở về hiện tại. Ông ngẩng

lên nhìn. Người khách hàng kia, anh chàng thanh niên mặc áo vét tông màu
vàng đang nói với ông. – Xin lỗi, tôi lại cứ ngỡ ông vừa nói gì với tôi đấy ạ.

Clođơ ngượng chín người. Rõ ràng là ông đã nói buột lên thành tiếng.

Bao giờ cũng vậy, khi nào ông mải mê suy nghĩ quá. Ông bắt đầu cảm thấy
lúng túng. “Đúng vậy đấy”. Ông nói nhanh, cố khỏa lấp nỗi vụng về
ngượng ngập của mình. “Tôi đã nói rằng ngày hôm nay lại đâm ra tồi tệ
quá, nhỉ?”.

Mắt anh thanh niên lướt qua ông, nhìn ra cửa sổ, rồi quay lại. “Vâng ạ”,

anh ta đáp lịch sự, “đúng vậy thật”.

Clođơ nhìn anh ta. Nom anh ta có vẻ là một thanh niên trẻ khá đáng yêu.

Đẹp trai nữa, tuy theo kiểu hơi thô. Có lẽ là một diễn viên, đang lúc không
may, ghé vào đây nhấm nháp một cốc bia chờ đến khi mưa tạnh. “Để tôi đãi
anh một chầu nhé”, ông nói.

Anh chàng thanh niên gật đầu. “Cám ơn. Tôi muốn uống thêm ít bia ạ”.

- Anh bán hàng, cho anh bạn trẻ đây một cốc bia! – Clođơ lớn tiếng gọi.

Ông gõ vào cái ca của mình. – Còn tôi thì lại làm thêm cốc này nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.