NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 496

ơn lấy hộ tôi cái áo choàng xanh thẫm trong tủ với”, ông gọi to buột miệng,
không nghĩ ngợi gì cả.

Ông với lấy lọ nước hoa Côlônhô trên giá xuống, đổ ứa rat ay và bắt đầu

xoa từ trên xuống dưới. Đột nhiên, linh tính khiến ông ngẩng vụt lên nhìn
vào gương. Gã thanh niên đang đứng sững sờ ở cửa, nhìn ông. Cái áo
khoác nằm vắt trên tay anh ta. Anh ta đã bỏ áo vét tông vàng ra, mặc một
chiếc áo chữ T trắng bẩn thỉu.

Clođơ nhìn thấy đám lông đen cứng đâm ra tua tủa từ tay, mi và ngực gã

thanh niên. Một cảm giác buồn nôn ựa lên trong ông. “Anh có thể bỏ cái áo
ở ghế kia kìa!” Ông vừa nói vừa lấy khen che bớt một phần thân thể.

Gã thanh niên không làm theo mà nhoẻn cười vẻ hiểu ý, tiến vào buồng

tắm, lấy chân đá sập cửa lại.

Clođơ quay ngoắt lại, cáu kỉnh. “Xéo ngay khỏi đây!”.

Gã thanh niên không nhúc nhích. Mồm anh ta lại càng cười ngoác ra

hơn. “Ồ, ồ, đừng phát khùng lên thế, ông bạn già”. Hắn ta đáp, “Rõ ràng là
ông không đem tôi lên đây để khuân đồ giúp ông có phải không?”.

- Xéo ngay, không tôi kêu cứu lên bây giờ. – Clođơ đáp, chợt cảm thấy

người rực lên vì sợ một cách kỳ lạ.

Gã thanh niên bật cười. “Ma nào nghe thấy hả?” Gã hỏi. “Tôi biết tỏng ý

ông từ lúc ông bảo tôi rằng tất cả người làm đều nghỉ hết cả”.

- Đồ đê tiện! – Clođơ thét lên. Một cú đấm nổ đom đóm, ông ngã nhào

xuống. Ông lồm cồm bò dậy. – Xin hãy đi đi cho – giọng ông thì thào, rè
rè.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.