NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 5

Tôi ngóc lên đỉnh vòng lộn nhào ở độ cao tám trăm. Rồi đẩy cần lái, tôi

nhằm mái nhà quét nhựa đường của nhà máy, cắm đầu liệng xuống.

Tiếng cái động cơ Prat và Uytni to sụ gầm lên mỗi lúc một lớn đến điếc

cả tai. Gió quật vào mắt và mặt tôi rát rạt. Tôi nheo mắt lại, cắn chặt môi.
Có thể cảm thấy được máu đang chảy mạnh trong người tôi, tim đập thình
thịch, bao nhiêu sinh lực đang cuộn lên trong lòng.

Mạnh lên, mạnh nữa lên! Lên cao trên kia, nơi thế giới trở thành một thứ

đồ chơi ở phía dưới. Nơi tôi cầm cái cần lái như nắm lấy cái "củ giống" của
tôi ở trong tay và không một ai, ngay cả cha tôi, nói với tôi rằng không
được nữa!

Cái mái đen của nhà máy nằm trên mặt cát trắng hệt như một cô gái nằm

trên tấm ga giường, vạt lông tôi tối của nàng thì thào mời chào trong màn
đêm chập choạng. Hơi thở tôi nghẹn trong họng. Mẹ ơi, tôi không muốn
quay đi. Tôi muốn về nhà.

Păng! Một thanh giằng nhở đứt phựt. Tôi nhấp nháy mắt và liếm mép. Vị

muối của nước mắt mằn mặt trên môi. Tôi đã nhìn thấy được những hòn sỏi
xám nhạt lẫn trong lớp nhựa ở trên mái xưởng. Tôi từ từ kéo cần lái về phía
sau và bắt đầu lượn ra khỏi vòng nhào. Ở độ cao hai trăm bảy mươi, tôi lấy
thăng bằng và lượn rộng ra để hạ xuống cái sân bay sau nhà máy. Tôi đâm
ngược chiều gió và nhẹ nhàng tiếp đất bằng cả ba bánh. Và đột nhiên cảm
thấy mệt rã rời. Từ Lôx Angiơlex về đây đường quả là dài.

Nêvađa Xmith sải bước trên sân bay tới chỗ tôi trong khi máy bay lăn

bánh chậm dần để dừng lại. Tôi tắt các công tắc. Động cơ ngừng, thở hắt ra
khỏi cacbuaratơ giọt xăng cuối cùng. Tôi nhìn Nêvađa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.