NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 582

Một cái lồng bằng chất dẻo trong suốt chụp kín đầu và hai vai em. Em có

vẻ như đang ngủ. Trừ mặt em ra, còn tất cả người em hoàn toàn bị che phủ
bởi một tấm băng trắng dày cộp khiến mớ tóc vào sáng ngời của em không
nhìn thấy được nữa. Mắt em nhắm nghiền, tôi có thể nhận thấy có một
mạch máu nhỏ quầng xanh dưới lớp da mi. Da mặt em bị kéo căng ra về
phía hai gò má cao, để lại một hốc sâu quanh hai má hốc hác khiến người ta
có cảm giác rằng lớp thịt ở dưới chúng đã không còn nữa. Cái miệng rộng
của em, trước kia lúc nào cũng tươi tắn, ấm nóng, giờ tái nhợt, hơi co lên,
để lộ hàm răng đều đặn trắng muốt.

Tôi đứng sững bên giường, lặng thinh một thoáng. Tôi không thấy em

thở. Tôi ngoảnh sang bác sĩ. Ông lắc đầu. “Cô ấy vẫn sống, ông Cođơ ạ”,
ông thì thào, “nhưng chỉ hơn cái chết một tý thôi”.

- Tôi nói chuyện với ấy được chứ ạ?

- Ông cứ thử xem, ông Cođơ ạ. Nhưng đừng thất vọng nếu như cô ấy

không trả lời ông. Trong mười tiếng ròng rã vừa qua, cô ấy cứ ở trong tình
trạng như thế này. Và nếu như cô ấy đáp lời, ông Cođơ ạ, cô ấy sẽ có thể
không nhận ra ông.

Tôi quay lại phía em. “Raina!” Tôi khẽ gọi, “anh đây, Giônơx đây”.

Em vẫn nằm im phăng phắc. Tôi luồn tay vào ống chất dẻo, tìm tay em,

nắm lấy nó, xiết mạnh. Nó mềm nhũn lạnh toát. Đột nhiên trong tôi mọi cái
dừng phắt lại điên dại. Tay em lạnh rồi. Em đã chết rồi. Em đã chết rồi.

Tôi quỳ sụp xuống cạnh mép giường, gạt phăng cái lồng chất dẻo sang

bên, cúi sát xuống người em. “Raina, Raina, đừng em!” Tôi van vỉ như
điên, “Anh đây, Giônơx đây! Đừng em, đừng chết!”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.