NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 581

Thang máy dừng, cánh cửa lăn ra. Chúng tôi bước sang một hành lang

bệnh viện sạch như li như lau. Tôi rít ngốn ngấu điếu thuốc lá, lập cập theo
sau cô y tá. Đến trước một cánh cửa, cô ta đứng dừng lại. “Thưa ông Cođơ,
tôi e rằng ông phải dập thuốc lá đi đấy ạ”.

Tôi ngẩng lên bắt gặp tấm biển màu da cam:

CẤM HÚT THUỐC

CÓ ÔXY ĐANG ĐƯỢC DÙNG TRONG NÀY!

Tôi rít thêm một hơi nữa rồi quẳng nó vào một thùng đựng rác đặt ở cạnh

cửa. Tôi đứng sững hồi lau, đột nhiên cảm thấy sợ không dám vào. Cô y tá
vòng tay qua tôi, mở cửa. “ Thưa ông Cođơ, bây giờ ông có thể vào được
rồi đấy ạ”.

Cửa mở toang, để lộ ra một căn phòng ngoài nhỏ. Một cô y tá khác đang

ngồi trên ghế tựa, đọc một tờ tạp chí. Cô ta ngẩng nhìn tôi. “Xin mời ông
vào, ông Cođơ”, cô ta thốt lên một cách vui vẻ giả tạo, “chúng tôi đang chờ
ông đấy”.

Từ từ, tôi bước qua ngưỡng cửa. Có tiếng cửa đóng lại phía sau lưng tôi,

tiêng chân cô dẫn đường bước xa dần. Đối diện với cửa ra vào là một cái
cửa khác. Cô y tá bước tới chỗ nó. “Cô Malovi ở trong này ạ”, cô ta nói.

Tôi đứng sững ở ngưỡng cửa. Thoạt tiên, tôi không thể nhìn thấy em.

Ilenơ Gala, một bác sĩ và một y tá nữa đang đứng cạnh giường, quay lưng
lại phía tôi. Rồi, như một tiếng còi nào gọi giật, tất cả đột nhiên quay phắt
lại. Tôi tiến đến giường. Cô y tá rời đi, còn Ilenơ và bác sĩ hơi né người
sang bên để dành chỗ cho tôi. Rồi tôi nhìn thấy em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.