NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 587

Tay em tuột khỏi ngực tôi. Và một sức nặng mới xuất hiện trong thân thể

em. Tôi cúi nhìn mặt em. Mặt em khuất vùi trên vai tôi. Tôi quay đi, nhìn
cái cây đã làm em nhớ lại quê nhà. Nhưng tôi không nhìn thấy nó. Mắt tôi
nhòe nước.

Khi tôi quay người lại, Ilenơ và ông bác sĩ đã ở trong phòng. Lặng lẽ, tôi

bế Raina đi vào giường, nhẹ nhàng đặt em xuống. Tôi đứng thẳng người
dậy, nhìn họ.

Tôi cố nói, nhưng trong một lúc, không lời nào có thể thoát ra được khỏi

miệng. Và cuối cùng, khi nói được,giọng tôi khản đặc vì đau đớn.

- Cô ấy muốn chết trong nắng mặt trời. - Tôi nghẹn ngào.


7

Tôi nhìn ông mục sư đang lặng lẽ mấp máy môi đọc kinh theo quyển

Thánh kinh bé xíu bọc bìa đen trong tay. Rồi ông ta ngẩng mặt lên nhìn trời
một giây, sau đó gập quyền Thánh kinh lại và chậm rãi đi xuôi theo con
đường nhỏ. Một thoáng sau, những người khác cũng đi theo ông ta. Chả
mấy, bên nấm mồ chỉ còn tôi và Ilenơ ở lại.

Cô ta đứng sững, đối diện tôi, gầy hốc hác, lặng lẽ, mặc bộ áo váy đen.

Tấm mạng nhỏ xíu từ chiếc mũ đen che lấy mặt. “Thế là hết”, cô ta mệt
mỏi thốt lên.

Tôi gật đầu, cúi xuống nhìn mộ chí. Raina Malovi. Giờ thì không còn là

gì nữa, ngoài một cái tên. “Tôi mong rằng mọi cái đã làm đúng theo lời cô
ấy mong”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.