NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 589

ngồi cạnh nấm mồ, tội nghiệp, rũ rượi trong bộ quần áo đen, mặt vùi trong
hai tay. Rồi chúng tôi qua chỗ ngoặt, không nhìn thấy cô ta nữa.

- Về lại khách sạn chứ, thưa ông Cođơ? - Anh tài xế lại hỏi.

Tôi ngồi thẳng người, lục túi tìm một điếu thuốc. “”Không”, tôi đáp,

châm lửa, “ra sân bay”.

Tôi rít một hơi rất dài, để luồng khói đốt bỏng phổi. Đột nhiên tôi muốn,

chỉ muốn rời xa tất cả. Bôxtơn và cái chết, Raina và những giấc mơ. Tôi có
quá nhiều ký ức mất rồi.

Tiếng gầm rú dội lên đỉnh tai tôi, khi tôi bắt đầu leo lên cái thang dài

ngoẵng, đen kịt thoát ra khỏi bóng tối dày kịt trên đầu. Càng leo lên, tiếng
động càng rộ lên mãi, càng to lên mãi... Tôi mở choàng mắt.

Ngoài cửa sổ, đoàn tàu điện đại lộ số ba đang ầm ầm lao qua. Tôi có thể

nhìn thấy những hành khách trong các toa xô dúi vào nhau, rời những
người đứng trên sân ga bé xíu, ở ngoài trời. Đoàn tàu qua hẳn. Một sự lạnh
ngắt kỳ quái ập xuống căn buồng. Tôi đưa mắt nhìn quanh.

Một căn buồn nhỏ, tối tối, giấy dán tường trước trắng nay đã ố nâu vàng.

Cạnh cửa sổ là một cái bàn nhỏ, trên tường ngay đó treo một chữ thập ác.
Tôi đang nằm trong một chiếc giường cũ kỹ bằng đồng. Từ từ, tôi vắt chân
thả xuống sàn nhà, ngồi dậy. Đầu tôi đau như muốn rồi ra khỏi cổ.

- A, thế là anh đã tỉnh dậy rồi đấy nhỉ?

Tôi chực ngoái cổ lại, nhưng người phụ nữ đã vòng tới trước mặt tôi.

Nom mặt cô ta mơ hồ có vẻ gì quen quen, nhưng tôi chịu, không nhớ nổi ra
là đã gặp ở đâu. Tôi giơ một tay lên xoa má, cằm tôi nhám như một tờ giấy
ráp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.