NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 588

- Tôi tin là như thế đấy.

Rồi chúng tôi lại im lặng, nỗi im lặng lung túng giữa hai con người gặp

nhau ở nghĩa trang, quen nhau qua mối liên hệ giờ đây đã nằm dưới mộ ấy.
Tôi thở dài một hơi thật sâu. Đến lúc phải về rồi. “Cho phép tôi chở chị về
khách sạn chứ?”

Cô lắc đầu. “Tôi muốn ở lại đây một lúc nữa, ông Cođơ ạ”.

- Chị sẽ không sao chứ?

Tôi không thấy ánh mắt cô sau tấm mạng. “Tôi sẽ không sao đâu, ông

Cođơ ạ. Giờ thì chẳng còn gì hơn có thể xẩy ra đối với tôi nữa đâu”.

- Tôi sẽ bảo một chiếc tắcxi chờ chị. Thôi chào chị, chị Gala.

- Xin chào ông, ông Cođơ ạ. - Cô ta trang trọng đáp lại. - và... và... xin

cảm ơn ông.

Tôi quay người, bước xuôi con đường nhỏ ra đường lớn của nghĩa trang.

Đám đông bệnh hoạn và tò mò vẫn còn đang ở kia, phía đối diện, sau lưng
hàng rào cảnh sát. Một tiếng reo khẽ dậy khi tôi bước qua cổng nghĩa trang.
Tôi đã làm hết sức, nhưng không hiểu sao, bao giờ cũng vẫn còn những
đám đông bu lấy...

Anh lái xe mở cửa chiếc xe hòm, tôi bước vào. Anh ta đóng nó lại, rồi tất

tả chạy về chỗ của mình. “Thưa ông Cođơ,chúng ta đi đâu ạ?” ông ta vui vẻ
hỏi. “Về khách sạn chứ ạ?”.

Tôi xoay người, nhìn qua cửa. Chúng tôi đang ở trên đỉnh một đoạn

đường đồi nhỏ. Tôi có thể nhìn thấy Ilenơ trong nghĩa trang. Cô ta đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.