NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 61

Mặt Mêrôni lộ ra một vẻ kính nể: “Tôi biết các ông giám đốc khác có thể

không đồng ý với tôi, ông Cođơ ạ. Nhưng tôi đã quyết định cho ông vay
tiền. Nó có thể có một số điểm nào đó không phù hợp với cái mà thiên hạ
cho rằng đó mới đúng là việc giao dịch ngân hàng. Nhưng công ty Paiônia
Nasơnơl chúng tôi được hình thành trên những khoản vay như vậy. Chúng
tôi đã là những ngân hàng đầu tiên cho vay tiền để sản xuất phim. Và
không có gì địch nổi với tầm tính toán nhìn xa trông rộng của việc ấy”.

- Xin cám ơn ông, ông Mêrôni ạ. – Tôi nói.

Ông ta nhấc ống nghe lên: “Đem vào cho tôi cái bản thỏa thuận cho

Công ty Cođơ vay, và séc nhé”. – Ông sẽ để ý thấy rằng, - ông ta nói, - mặc
dù vốn mượn có ba trăm nghìn đôla, nhưng chúng tôi đã mở rộng tài khoản
của ông theo hợp đồng này lên tối đa là năm trăm ngàn. – Ông ta mỉm cười
với tôi. – Đó là một trong những nguyên tắc làm ngân hàng của tôi, ông
Cođơ ạ. Tôi không tán thành việc quá ngặt nghèo về tiền nong với các
khách hàng của tôi. Đôi khi, một vài đôla thêm ra lại đánh dấu sự khác
nhau giữa thất bại và thành công đấy!

Đột nhiên, tôi cảm thấy mến con người này. Phải là người có con mắt

tinh đời mới nhìn ra được người khác cũng tinh đời chẳng kém. Ông
Mêrôni này có đôi mắt ấy. Tôi mỉm cười với ông: “Xin cảm ơn ông, ông
Mêrônia ạ. Hy vọng là tôi sẽ kiếm được thêm rất nhiều tiền cho cả hai
chúng ta”. Tôi cúi xuống bàn, ký vào bản thỏa thuận.

- Tôi tin ông nhất định sẽ làm được. – Mêrôni vừa nói vừa đẩy tấm séc

về phía chúng tôi.

Tôi nhặt nó lên, không nhìn, đưa ngay cho Mac Alixtơ: “Xin cám ơn ông

một lần nữa, ông Mêrôni ạ. Xin lỗi là chúng tôi phải hớt hải như thế này;
nhưng đúng là chúng tôi phải về Nêvađa ngay tối nay”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.