NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 59

bàn, nhìn thẳng vào tôi: “Tôi rất buồn, được biết về tổn thất của ông”. Ông
ta thốt lên, “Tôi có được nghe nhiều chuyện về ông nhà. Ông nhà thật là
một con người khác thường”.

Tôi gật đầu: “Đúng thế đấy ạ”.

- Như vậy tất nhiên điều ấy sẽ tạo nên sự khác biệt, ông biết ấy.

Tôi nhìn ông ta: “Thưa ông Mêrôni, không tính tới chi tiết kỹ thuật, tôi

thiết tưởng khoản vay được thỏa thuận với Công ty thuốc nổ Cođơ, chứ
không phải với ba tôi hay tôi”.

Mêrôni mỉm cười: “Một chủ nhà băng giỏi cho các công ty vay vốn thật

đấy, nhưng luôn luôn nhìn ra những người nào ở đằng sau chúng”.

- Thưa ngài, kinh nghiệm của tôi có hạn, nhưng tôi thiết tưởng mục tiêu

đầu tiên của một chủ nhà băng giỏi là đạt được bảo đảm ký quỹ thỏa đáng
với vốn vay của mình. Tôi tin rằng điều đó đã được thể hiện rõ ràng trong
giao kèo vay vốn mà ông Mac Alixtơ đây đã thỏa thuận được với ông.

Mêrôni mỉm cười. Ông ngả người ra sau ghế, rút một điếu xì gà khỏi

hộp. Ông châm lửa, nhìn tôi qua màn khói. “Ông Cođơ, xin ông hãy nói
xem: ông tin rằng cái gì là trách nhiệm chính của một người vay tiền nào?”

Tôi nhìn ông ta: “Làm cho số vốn vay được sinh lãi”.

- Tôi nói là người vay chứ không phải là người cho vay đâu.

- Tôi biết ý ông nói thế, ông Mêrôni ạ. Nhưng nếu tôi không cảm thấy

rằng tôi sẽ kiếm lời với sô tiền ông cho vay, thì việc vay mượn của tôi sẽ
chẳng có ý nghĩa gì nữa cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.