NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 58

- Dạ để tôi xem lại đã ạ. – cô gái nói. – Đôi khi ông ấy có thói quen đi

khỏi văn phòng mà chẳng nói cho tôi đâu. – Cô ta biến mất sau một cánh
cửa khác.

Tôi nhìn Mac Alixtơ: “Đây chính là loại thư ký tôi muốn. Vừa thông

minh, vừa có một cặp nhũ hoa tuyệt đẹp”.

Mac mỉm cười: “Một cô thư ký như vậy kiếm ra bảy lăm, tám mươi đôla

một tuần đấy. Không phải rẻ đâu”.

Muốn có đồ tốt thì phải tốn chứ. – Tôi đáp.

Cô thư ký hiện ra trên ngưỡng cửa, nhoẻn cười: “Ông Mêrôni sẽ tiếp ông

bây giờ đấy, ông Mac Alixtơ ạ.”

Tôi theo Mac vào phòng trong. Căn phòng rộng, tường ốp gỗ sẫm màu.

Một cái bàn to kê ở giữa phòng. Sau bàn là một người đàn ông nhỏ nhắn,
tóc màu xám thép đã hoa râm, có cặp mắt đen tinh nhanh. Thấy chúng tôi
bước vào, ông ta đứng dậy.

- Ông Mêrôni. – Mac Alixtơ giới thiệu. – Đây là Giônơx Cođơ.

Mêrôni chìa tay ra. Tôi bắt tay ông ta. Bàn tay không mềm mại như

thường thấy ở chủ nhà băng. Nó rắn đanh, sần sùi chai, bắt rất chặt. Bao
nhiêu năm vất vả đã tích tụ trong nó, và phần lớn những năm ấy không phải
là đã trôi qua đằng sau một cái bàn. “Hân hạnh được gặp ông, ông Cođơ ạ.”
Giọng ông ta lơ lớ theo kiểu người Italia.

- Rất hân hạnh ạ. – Tôi kính trọng đáp.

Ông ta chỉ mấy cái ghế trước bàn, mời chúng tôi. Chúng tôi ngồi. Mac

Alixtơ vào chuyện luôn. Khi anh ngừng, Mêrôni cúi người về phía trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.