NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 57

vậy. Cả công ty nữa”, tôi nói.

- Em biết. Nhưng em sẵn sàng tỏ ra biết điều. Em sẽ lấy năm mươi nghìn

trong cái ngày sau lễ tang và giấy cam đoan của anh có chứng nhận của
công ty rằng sẽ trả mười nghìn từng năm cho em trong vòng năm năm tới.

Không cần một luật sư nói cho rõ. Tôi cũng biết rằng Raina đã được xuôi

bày đâu ra đấy. “Ôkê”, tôi đáp, “Em xuống nhà đi. Anh sẽ bảo Mac Alixtơ
thảo giấy tờ”.

Em lại mỉm cười: “Em không thể làm thế được”.

- Sao lại không? – Tôi hỏi sẵng.

- Em đang để tang. Bà quả phụ Giônơx mò xuống lầu dưới tính toán

chuyện làm ăn thì nom sao được. – Em quay lại bàn phấn, ngồi xuống. –
Khi nào giấy tờ xong, anh gửi nó lên đây cho em.

9

Khi hai chúng tôi ra khỏi xe tắc xi, bước tới trước cửa tòa nhà băng ở

khu làm ăn của Lôx Angiơlex thì đã năm giờ chiều. Chúng tôi đi qua cửa,
vòng ra sau, tới văn phòng ban giám đốc. Mac Alixtơ dẫn tôi đi qua một cái
cửa nữa ngoài đề PHÒNG RIÊNG. Đây là một phòng tiếp khách.

Một cô thư ký ngẩng lên: “A, ông Mac Alixtơ”, cô mỉm cười. “Chúng tôi

ngỡ là ông đang ở Nêvađa cơ đấy”.

- Tôi đã ở đó. – Mac đáp. – Ông Mêrôni có ở đây không cô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.