NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 614

- Hãy để cho tôi yên, cậu Bơny. – Đêvit thốt lên, vẫn không quay người

lại. Tôi mệt rồi và muốn ngủ.

Anh nghe thấy tiếng bước chân lão già đi băng qua phòng ra cửa, rồi

cánh cửa giận dữ đóng sập lại. Anh mệt mỏi dựa đầu vào thành cửa sổ. Như
vậy đó chính là lý do tại sao ông già không về ngay Caliphonia sau cuộc
họp ấy. Anh cảm thấy họng như nghẹn lại. Không hiểu sao, anh đột nhiên
muốn òa lên khóc thật to.

Từ phía dưới đường, vẳng đến tai anh một tiếng chuông lanh lảnh. Anh

khẽ dịch đầu ra, nhìn qua cửa sổ. Tiếng chuông lớn dần lên, rồi một chiếc
xe cấp cứu rẽ ngoặt từ đại lộ năm sang phố năm mươi chín. Anh quay
người lại, từ từ rời cửa sổ đi vào phòng, văng vẳng bên tai anh là tiếng
chuông ấy. Không hiểu sao, suốt đời anh, chuyện cứ như vậy.

Khi anh ngồi lên chiếc xe chở hàng đồng nát, cạnh thầy anh trên chiếc

ghế gỗ cứng quèo, hình như đó là âm thanh duy nhất mà anh đã nghe –
tiếng lanh canh của một cái chuông.

2

Mấy cái chuông bò buộc ngang chiếc xe phía sau chú kêu lanh canh uể

oải theo nhịp bước của con ngựa mệt mỏi nhích từng phân một, giữa hai
hàng xe kéo đổ ngổn ngang trong phố Rivinhtơn. Nắng hè hầm hập trên
đầu Đêvit. Chú hờ hững buông lỏng sợi cương giữa mấy ngón tay. Chẳng
thể điều khiển được con nghẽo trong tình cảnh này. Tự nó cũng có thể lách
ra được đường đi, máy móc nhích lên mỗi khi đám xe kéo dạt ra, để lộ một
khoảng trống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.