NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 641

gã trùm sân nghe rõ mồn một. “Tao cho rằng bọn ta đã cho thằng oắt con
Do Thái ấy biết phải bắt đầu từ đâu”.

Chú đi vòng ra đầu tòa nhà, châm thuốc. Không hiểu có phải là tất cả

bọn họ đều đồng mưu với nhau không, chú thầm hỏi. Thạm chí cả lão quản
đốc ở trên gác kia cũng không thực lấy làm vui vẻ gì khi gặp chú. Nhất
định là lão ta biết rằng chú không đủ sức nặng để nâng cần xe lên, nhưng
vẫn cứ giao việc ấy cho chú.

Chú nhìn sang bên kia đường. Một gara ôtô đứng đối diện ở đó. Nó làm

chú chợt nẩy ra một ý.

Mất năm mươi xu cho tay thợ cơ khí, chú quay về, lôi xềnh xệch một

chiếc kích thủy lực to tướng dùng cho xe tải. Cả sân lại lạnh ngắt đi khi chú
đặt cái kích xuống dưới giá gỗ. Rồi chú nhanh nhẹn ấn cần kích một hồi,
cái giá gỗ bị nhấc bổng lên.

Trong vòng chưa đầy năm phút, chú đã xếp gọn cả bốn giá gỗ vào thang

máy. “Ôkê”, chú nói với lão già điều khiển thang. “Ta đưa nó lên nào”. Chú
mỉm cười khi hai cánh cửa thang đóng sầm lại trước bộ mặt sưng sỉa của gã
trùm sân.

Đám người ngồi trước bàn ngẩng hết cả lên khi cửa thang máy mở ra ở

tầng sáu. “Hượm đã”, Đêvit bảo lão già coi thang “tôi sẽ đi hỏi Oagnơ xem
ông ta muốn để chỗ này ở đâu”.

Chú đi dọc theo dãy giá để hàng, tới cái bàn trống không của viên đốc

công. Chú quay lại, bắt gặp đám người đang chăm chú nhìn mình. “Ông
Oagnơ đâu các bác?”

Họ nhìn nhau ngượng ngập một thoáng; cuối cùng viên cựu cảnh sát đáp.

“Ông ấy đang ở trong nhà vệ sinh hút thuốc”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.