NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 647

Đêvit chằm chằm nhìn ông ta. Nếu họ sợ chú như vậy, đáng nhẽ họ đừng

để chú làm việc ấy. Chú sẽ làm cho họ biết sợ. “Thưa ông Oagnơ, ông biết
chuyện rắc rối gì sẽ xẩy ra, nếu cậu Bơny tôi phát hiện ra rằng ông đã bỏ
năm đôla để vứt đi năm mươi đôla đấy”.

Mặt viên quản đốc chợt tái mét. Trán ông đột nhiên rịn mồ hôi. “Tôi

không làm ra cái quy tắc”, ông đáp nhanh, “tôi chỉ làm theo lệnh phòng
cung ứng vật tư thôi”.

- Vậy thì ông không có việc gì phải lo cả.

Oagnơ bỏ đồng năm đôla trở lại cái hộp thiếc, rồi đặt cái hộp vào ngăn

kéo, khóa lại. Ông ta đứng dậy. “Có lẽ tôi phải đi ăn trưa đây”.

Đêvit ngồi phịch xuống ghế của ông ta, châm thuốc hút, phớt lờ cái bảng

cấm hút thuốc có ở đó. Đám đàn ông chỗ các bàn đóng gói đang chăm chú
nhìn chú. Chú lặng lẽ giương mắt nhìn trả lại. Sau mấy phút, họ bắt đầu bỏ
đi, lúc một người, lúc hai người, rõ ràng là đi ăn trưa. Chả mấy chốc, người
duy nhất còn lại là viên cựu cảnh sát.

Ông già ngẩng lên khỏi cái bọc mình đang gói. “Mày hãy nghe lời bác,

cháu ạ”. Ông ta nói, “Mày chả đáng bị giết như thế đâu. Cái thằng Tong
dưới kia là một thằng côdăc. Mày đi bảo với cậu mày giao cho làm một
việc khác đi, cháu”.

- Cụ bô ơi, làm sao con có thể làm thế được? Nói với ông ta để ông ta

giao cho con làm việc này là cũng đủ tướt mồ hôi rồi. Nếu giờ con mà mò
đến khóc sướt mướt với ông ấy, thì nên thôi việc sớm còn hơn.

Ông già bước lại gần chú. “Mày biết họ bỏ đi đâu không?” Giọng ông rít

lên the thé. “Tất cả chúng nó ấy? Chúng nó có đi ăn cơm đâu. Chúng nó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.