NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 65

Robert phải đem đôi giày này lấy từ tủ đồ của cha tôi. Ông chưa hề đụng
đến nó. Tôi tự nhủ rằng sẽ không bao giờ đụng đến nó nữa.

Tôi thấy một tiếng thở dài của những người dự lễ, và ngẩng lên. Người ta

đang đóng nắp quan tài cha tôi. Tôi thoáng nhìn thấy lần cuối cùng khuôn
mặt của ông và rồi thế là hết. Đầu tôi chợt trống rỗng rất kỳ lạ và trong một
thoáng, tôi không thể hình dung ra được mặt ông.

Rồi tiếng khóc đến tai tôi. Tôi khẽ đưa mắt liếc sang bên. Những người

phụ nữ Mexico làm ở nhà máy khóc nức nở. Tôi nghe thấy tiếng hỉ mũi.
Tôi hơi quay người lại. Đó là Jack Plat, nước mắt lưng tròng cặp mắt mày
vàng whisky.

Tôi nhìn Raina đứng cạnh tôi. Tôi có thể thấy được cặp mắt em qua tấm

mạng đen. Chúng ráo hoảnh và bình thản. Từ đám đông phía sau chúng tôi
vọng lại tiếng sụt sùi của nhiều người khóc cha tôi.

Nhưng Raina, vợ ông không hề khóc. Cả tôi cũng thế - con trai của ông.


10

Đêm ấm nóng, mặc dù hơi có gió hiu hiu thổi qua sa mạc, qua cánh cửa

sổ mở vào buồng. Tôi lăn đi lật lại mãi trên giường, gạt tấm mền đắp
xuống. Ngày hôm nay dài quá, bắt đầu với tang lễ rồi sau bàn bạc kế hoạch
với Mac Alixtơ cho đến giờ về của anh. Tôi mệt nhoài, nhưng không ngủ
được. Rất nhiều ý nghĩ cứ loang loáng lướt qua đầu. Có lẽ chính là vì tôi đã
quen nghe những bước chân đi lại của cha tôi trong phòng ông rất lâu sau
khi cả tòa nhà đã đi ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.