NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 67

- Thôi đi. – Tôi thốt lên thô lỗ. – Nước mắt giờ muộn quá rồi.

Em bỏ tay xuống, nhìn tôi trừng trừng. Trong bóng tối, tôi vẫn có thể

nhìn thấy những giọt nước lóng lánh như bạc lăn trên má em. “Anh biết cái
gì là muộn ư?” Em nức lên, “Yêu ông ấy giờ là muộn ư? Em không cố làm
như vậy. Mà chỉ là em không thể yêu nổi được một ai. Em không biết tại
sao. Nhưng em là thế đấy, thế thôi. Ba anh biết như thế và hiểu được điều
đó. Chính vì thế em lấy ông. Không phải vì tiền của ông. Và ông cũng biết
vậy. Ông bằng lòng với những cái em đem lại cho ông”.

- Nếu đấy là sự thực, - tôi nói, - vậy thì sao cô khóc?

- Bởi vì em sợ. – Em đáp.

- Sợ ư? – Tôi cười. Điều đó không hợp với Raina tý nào cả. – Em sợ cái

gì?

Em lấy ra một điếu thuốc từ đâu đó trong áo choàng của mình và ngậm

ngay vào miệng, không châm lửa. Cặp mắt em sáng quắc nhìn tôi như cặp
mắt một con cáo bắt ánh lửa trại đêm trên sa mạc. “Đàn ông”, em đáp gọn
lỏn.

- Đàn ông ư? – Tôi lặp lại. – Cô… sợ đàn ông? Tại sao cô – kẻ khiêu

khích đàn ông lừng tiếng…

- Phải, đồ ngu ạ! – Em cáu kỉnh đáp. – Em sợ lũ đàn ông, sợ nghe những

đòi hỏi của họ, ngán sợ những bàn tay dâm đãng của họ, những bộ óc suy
nghĩ một chiều của họ. Nghe họ giấu nỗi thèm khát của họ bằng lời yêu
đương trong khi tất cả những gì họ mong là một thứ duy nhất – được nhét
vào bên trong em!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.