NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 653

Chiếc xe kích rơi thẳng xuống. Gã trùm sân thét lên một tiếng rồi im bặt,

nằm sấp mặt xuống đất. Chiếc xe kích nặng nề ngất ngưởng trên lưng gã
như một con quái vật thời tiền sử.

Từ từ, Đêvit nhỏm người đứng thẳng dậy, ngực thở phập phồng. Chú

chằm chằm nhìn đám đông. Họ đang bắt đầu tản đi, mặt tái mét khiếp sợ.
Mũi Kim trèo lên chiếc xe tải. “Mày nghĩ sao, nó “củ” rồi hả?”

Đêvit nhún vai. Chú thả quả đấm sắt chuội vào túi bạn. “Tốt hơn hết là

mày đưa xe đi khỏi đây đi”.

Mũi Kim gật đầu, trèo vào buồng lái. Đêvit bước ngang sang sàn bốc dỡ.

Chiếc xe tải vừa khuất khỏi phố thì Oagnơ chạy tới với một viên cảnh sát.
Viên cảnh sát nhìn Đêvit. “Có chuyện gì xẩy ra vậy hả?”

- Tai nạn, - Đêvit đáp.

Viên cảnh sát cúi xuống nhìn gã trùm sân. “Gọi xe cấp cứu ngay”, ông ta

nói nhanh, “một người vào đây giúp tôi nhấc cái này khỏi anh ta nào”.

Đêvit quay đi, bước vào thang máy chở hàng. Chú nghe thấy tiếng còi

cấp cứu văng vẳng trong khi đang ở buồng tắm, lau rửa mặt. Cánh cửa phía
sau chú chợt mở ra, ngoảnh lại.

Ông già cựu cảnh sát đứng đó, tay cầm một cái khăn mặt. “Bác nghĩ là

mày sẽ cần đến nó”.

- Xin cảm ơn ạ. – Đêvit đỡ lấy nó, vò kỹ trong nước nóng rồi ấp lên mặt.

Hơi nóng làm chú thấy dễ chịu. Chú nhắm mắt lại. – Tiếng còi xe cấp cứu
nhỏ dần. “Mày không sao đấy chứ hả?” – Ông già hỏi.

- Cháu vẫn bình thường ạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.