NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 667

Đại Sứ và vui đùa tiêu xài như ngày xưa một chút chơi”.

Bà quay lại nhìn ông. Một ngọn lửa háo hức lóe lên từ rất lâu trong cặp

mắt kín đáo của ông. Chính vào lúc ấy, bà chợt hiểu ra rằng ông sẽ trở lại
đóng phim nếu như có vai cho ông. Không phải là vì họ đang túng tiền.
Nêvađa là một người giầu có, tính theo mức nào cũng thế. Mọi cái đang trả
lãi – Triển lãm Miền Tây hoang dã, vẫn còn mang tên ông; cái bãi chăn
đồng thời là trai nghỉ mát ở Renơ mà ông và người chồng quá cố của bà
cùng chung vốn mở; rồi đồng cỏ chăn súc vật ở bang Têchxax này đây, chỗ
hai người đang ở.

Không, không phải chuyện tiền. Ông ta đã từ chối một khoản một triệu

đôla trả cho quyền được khai thác dầu ở vùng đất phía bắc. Người ta đã tìm
thấy dầu hỏa ở chỗ đất gắn vào đó. Nhưng ông lại muốn để đồng cỏ theo
đúng như xưa, không thích cái tháp khoan dầu nhô lên nham nhở trên đất
của mình.

Chính là sự háo hức, sự nhận ra ông khi ông bước dọc theo đường phố.

Đám thanh niên huyên náo, thét gọi ở phía sau ông. Nhưng giờ thì họ có
những thần tượng mới rồi. Đó chính là cái ông nhớ tiếc. Cái đó… và
Giônơx.

Xét đến cùng, có lẽ là vì Giônơx. Giônơx là đứa con trai mà ông đã

không bao giờ có được. Mọi cái khác chỉ là sự thay thế cho nó mà thôi –
ngay cả bà. Trong một thoáng, bà đột ngột thấy xót xa cho ông.

- Thế nào mình? – Ông ngẩng đầu lên hỏi.

Người bà đột nhiên thấy dâng lên một cảm giác nghẹn ngào dịu dàng.

Luôn luôn xẩy ra như vậy. Thậm chí từ những năm xa lơ xa lắc thuở trước,
khi họ còn rất trẻ, khi ông từ Têchxax tới cái trại ở Renô, nơi bà và Chaly
đang ở. Mệt mỏi, tả tơi, bị luật pháp săn lùng, mắt ông có một ánh cô đơn,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.