NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 669

- Tôi rất quý là anh đã đến. Khi có cái hợp đồng đó, anh là người đầu

tiên tôi nghĩ tới.

- Cảm ơn. – Nêvađa đáp ráo hoảnh. – Cái gì là thòng lọng vậy?

Mắt Đan trợn tròn lên, ông ta giả vờ giận dỗi. “Nêvađa, anh bạn”, ông ta

phản đối. “Đấy là cái cách nói năng với bạn cũ sao? Tôi đã từng là đại lý
của anh. Ai kiếm cho anh vai đầu tiên hả?”

Nêvađa mỉm cười. “Ai đã bán tống cái đoàn triển lãm của tôi đi khi biết

rằng ông ta có thể thu được nhiều hơn từ đoàn Băfơlau Bil hả?”

Piơx phẩy tay cắt ngang. “Nêvađa, chuyện đó đã cũ mốc ra rồi. Tôi ngạc

nhiên thấy anh lại bới ra đấy”.

- Chính là để cho công bình thôi, ông Đan ạ. – Nêvađa đáp. Giờ thì ông

đang có dự tính gì nào?

- Anh có biết thời buổi bây giờ phim bán được theo cách thế nào không?

– Piơx hỏi, rồi nói luôn không đợi Nêvađa trả lời. – Chúng tôi bán trước cả
một năm. Bằng này phim kiểu A, bằng này phim kiểu B, bằng này phim
mạo hiểm, bằng kia phim trinh thám ly kỳ, bằng đó phim chăn bò miền
Tây. Có lẽ mười phần trăm số đó là đã làm khi có hợp đồng mua bán, chỗ
còn lại thì tuần tự làm sau. Tôi nói trò chạy đua chết tiệt là nghĩa như thế
đấy. Nếu vượt đến kịp thời của hợp đồng là may phúc lắm rồi.

- Tại sao các anh không dự trữ một ít làm vốn trước? – Nêvađa hỏi. –

Như vậy là sẽ giải quyết được vấn đề.

Đan mỉm cười. “Hẳn vậy, nhưng chúng tôi không có tiền dự trữ. Chúng

tôi lúc nào cũng phải chờ thu được tiền khi phát hành bộ phim trước để có
cái làm bộ phim sau. Thật là một cái vòng đèn cù khốn khổ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.