NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 712

Italia giữ sườn cho Rômel, đang đầu hàng tập thể. Với hai cánh bị hở trơ ra
như vậy, Rômel không còn cách nào khác, ngoài cách bắt đầu tháo lui ra
biển. Ở Lănđơn hôm nay, thủ tướng Uynxtơn Chơchil nói…

Cô tắt phụt đài. Tin chiến sự. Không gì khác ngoài tin chiến sự. Hôm nay

cô không muốn nghe nó. Cô quay đi, ngắm thân thể không quần áo của
mình trước cái tủ gương.

Cô ép tay vào bụng. Nó cứng và đầy đầy. Cô nghiêng người, chăm chú

xem xét kỹ lưỡng mình. Cô vẫn còn thon thả, nhỏ nhắn lắm. Nhưng chỉ một
ít lâu nữa, cô sẽ bắt đầu tròn trĩnh dần, đầy ra dần. Cô tủm tỉm cười với
mình, nhớ lại giọng ông bác sĩ Mayơ giật lên, bàng hoàng. “Trời ơi kìa bác
sĩ, bà có mang rồi.” Mắt ông ta đầy kinh ngạc.

Cô bật cười. “Vâng thưa bác sĩ, tôi cũng nghĩ là như vậy đấy.”

- Ờ… - Ông lập cập nói. - Ờ, ờ…

- Đừng có quá bàng hoàng như vậy, bác sĩ ạ. – Cô thốt lên, gần như thản

nhiên. – Những chuyện chửa đẻ như thế này được coi là xẩy ra với rất
nhiều phụ nữ.

Rồi cô ngạc nhiên thấy một cảm giác kiêu hãnh và sung sướng đột ngột

tràn khắp người cô. Cô chưa bao giờ lại nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy như
thế này. Cái ý tưởng đẻ con luôn làm cô hoảng sợ. Không phải vì đau đớn
cho cơ thể, mà sợ chuyện chửa đẻ sẽ ngăn cô không làm việc được, ngáng
trở những hoạt động của đời cô.

Nhưng té ra không hề như vậy. Cô kiêu hãnh, sung sướng và rạo rực.

Đây là một điều chỉ có cô mới làm được. Trong tất cả lịch sử y học, chưa
ghi lại một trường hợp đàn ông đẻ con nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.