NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 778

Cô ngần ngừ một thoáng, rồi chực đi ra cửa. “Tôi giờ phải đi rồi”, cô

vụng về thốt lên. “Tôi rất mừng là đã gặp ông. Tôi đã được nghe ba tôi nói
ra rất nhiều về ông đấy”.

- Bác sĩ Xtraxme!

Cô ngạc nhiên quay người lại, “Gì thế ạ? Ông Cođơ”.

- Tôi phải xin cô tha lỗi cho tôi một lần nữa. – Tôi nói nhanh. – Sống mãi

ở cái xó này, tôi có vẻ quên hết những thói quen lịch sự mất rồi. Ông cụ nhà
ta có khỏe không ạ?

- Ba tôi khỏe và vui lắm ạ, nhờ có ông đấy, ông Cođơ ạ. Ông cụ cứ kể

mãi không biết mệt rằng ông đã làm thế nào buộc được Gơrinh phải để cụ
rời khỏi nước Đức. Ông cụ nghĩ ông là một người rất dũng cảm.

Tôi mỉm cười. “Bác sĩ ơi, chính ông cụ cô mới là người dũng cảm. Cái

tôi đã làm thực ra là rất ít”.

- Đối với má tôi và tôi, thì đó lại là rất lớn. – Cô đáp và lại ngập ngừng.-

Giờ thì tôi phải đi thực rồi.

- Cô ở lại ăn cơm chiều với chúng tôi đã. – Tôi đáp.- Bác Rôbe có một

kiểu nhồi cun cút với gạo hoang mà tôi nghĩ là cô sẽ rất thích sau khi đã
thưởng thức.

Cô đưa mắt nhìn tôi, vẻ dò hỏi trong một thoáng. “Tôi sẽ ở lại”, cô đáp.

“Nhưng với một điều kiện- là anh sẽ gọi tôi là Rôda, chứ không phải là bác
sĩ”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.