NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 776

Chúng tôi đề ra một lề thói làm việc và thật ngạc nhiên thấy công việc

làm ăn không có tôi vẫn chạy đến thế. Đúng là nó chứng minh cho cái tiền
đề quen thuộc: một khi anh đã đạt được đến độ lớn nhất định ấy, thì khó mà
có thể ngăng anh không lớn thêm được nữa. Tất cả các công ty đều ăn ra
làm nên, từ có mỗi hãng phim. Nó được cung cấp đủ vốn, nhưng điều ấy
đối với tôi cũng chẳng có gì quan trọng.

Mỗi tuần ba lần, tôi nói chuyện bằng điện thoại với Mac Alixtơ. Như thế

thường là đủ giải quyết mọi vấn đề. Tháng một lần, Mac lái xe theo con
đường ngoằn ngoèo lên căn nhà gỗ, cái cặp của anh đầy các giấy tờ cho tôi
ký hoặc các báo cáo để tôi nghiên cứu.

Mac là một con người chu đáo đến kỳ lạ. Hầu như có rất ít cái thoát khỏi

cặp mắt chăm chú của anh. Bằng một cách bí hiểm nào đó, mọi vấn đề
quan trọng nào đó trong bất kỳ một công ty nào cũng tìm được đường xuất
hiện trong các báo cáo của anh. Tôi biết có nhiều cái đáng ra tôi phải đích
thân tham dự, nhưng không hiểu sao, mọi việc giờ đây có vẻ như lùi xa hẳn
tôi, trở nên không đáng kể.

Chúng tôi đã sống như thế gần được một năm rưỡi thì có người khách

đầu tiên từ thế giới bên ngoài đến thăm. Tôi đi săn về, đang ngược đường
mòn leo lên, tay vung vẩy một đôi chim cun cút thì chợt nhận ra là có một
cái ôtô lạ đỗ ở trước tòa nhà gỗ. Một chiếc Chêry mang biển số của bang
Caliphonia.

Tôi đi vòng ra đằng trước, ngó vào bảng đăng ký gắn ở cột tay lái: Rôda

Xtraxme, B.S 1104 đường bờ biển Malibu, Cal. Tôi quay đi, bước về phía
căn nhà. Một người phụ nữ trẻ đang ngồi trên đivăng hút thuốc. Cô ta có
mớ tóc đen, mắt xám, cái cằm lộ vẻ cương nghị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.