NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 782

3


Tôi chăm chú nhìn Shefild nhấc tách cà phê đen đưa lên miệng ông ta.

Tóc ông ta còn bạc hơn, thưa hơn, nhưng cặp kính không gọng vẫn sáng lòa
một cách tham lam trên cái mũi mỏng, dài thườn thượt của ông ta. Vậy mà
ông ta chấp nhận thất bại một cách ung dung thoải mái hơn nhiều so với
tôi, giả sử tình thế ấy rơi vào tôi chẳng hạn.

- Giônơx, tôi đã nhầm ở chỗ nào nhỉ? – Ông ta thản nhiên hỏi giọng thờ

ơ như một bác sĩ nói với bệnh nhân. – Rõ ràng là tôi sẵn sàng trả đủ hết cơ
mà.

Tôi buông người rơi xuống cái ghế bành của mình. “Ông suy tính đúng.

Có điều là ông dùng nhầm loại tiền phải trả”.

- Tôi hiểu.

- Dân điện ảnh khác với những người khác. Tất nhiên họ cũng thích tiền

như bất kỳ ai. Nhưng họ còn muốn một cái khác mạnh mẽ hơn cơ.

- Quyền lực ư?

Tôi lắc đầu. “Chỉ một phần thôi. Cái họ muốn nhất trên đời là làm phim.

Không phải là những bộ phim loàng xoàng mà là các tác phẩm lớn sẽ đem
lại danh tiếng, sự công nhận cho họ. Họ muốn coi mình là nghệ sĩ. Có đầy
đủ tiền nong, tất nhiên; nhưng đồng thời là nghệ sĩ nữa cơ?

- Do vậy nên họ tin vào những lời hứa của anh, bởi anh cũng là người

làm phim chứ gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.