NGƯỜI LỮ HÀNH KỲ DỊ - Trang 980

- Còn việc đính ước của hai người?

- Giônơx không nói, nhưng anh đoán thế là cũng đổ vỡ. Khi anh hỏi anh

ấy là liệu ta có phải chuẩn bị một bản tuyên bố với báo chí không, anh ấy
bảo với anh rằng không nói gì sất cả; rồi anh ấy cắt điện thoại.

- Tội nghiệp Gieny quá. Không biết bây giờ nó ở đâu?

Và bây giờ thì Roda đã biết. Cô bước ra khỏi xe, chậm chạp nhằm hướng

tòa nhà chính của tu viện bước tới.

Xơ M.Thomax đang lặng lẽ ngồi trong cái buồng nhỏ của mình, đọc kinh

thánh thì nghe có tiếng gõ khẽ ở cửa. Xơ đứng dậy, cuốn kinh thánh vẫn
cầm ở tay, ra mở cửa, ánh sáng từ cửa sổ hành lang trước phòng biến tấm
mạng trắng của người mới từ trên đầu xơ thành màu bạc. “Có việc gì đấy,
xơ?”

- Có một người tới thăm xơ. Một bà tên là Đêvit Ulf. Bà ta đang ở phòng

khách dưới nhà.

Xơ Thomax ngần ngừ một thoáng rồi đáp, giọng bình thản, khẽ khàng:

“Xin cảm ơn xơ, phiền xơ bảo với bà Ulf là tôi mấy phút nữa sẽ xuống ạ”.

Nữ tu sĩ kia cúi đầu, rồi đi xuống thang. Xơ Thomax đóng cửa lại. Trong

một thoáng, đột nhiên xơ cảm thấy bải hoải rã rời, nghẹn thở. Xơ phải dựa
vội người vào tường. Xơ không ngờ là Roda đã tới. Rồi xơ đứng thẳng
người dậy, bước ngang căn buồng nhỏ đến quỳ trước cái thánh giá treo trên
bức tường trần trụi gần giường. Xơ chắp hai tay lại cầu nguyện. Dường như
mọi chuyện chỉ mới xẩy ra ngày hôm qua thôi, khi xơ đến đây; dường như
xơ vẫn là cô gái hoảng sợ ấy, người đã suốt đời cô giấu mình khỏi tình
thương kính của chính mình với Đức Chúa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.