10
T
ẠI
T
ÒA
C
ÔNG LÝ Ở PHỐ
M
ISSION,
nơi sân thượng chiếc xe bay đang đáp xuống, nhô lên
một chuỗi tháp nhọn kiểu baroque trang trí cầu kỳ. Rick Deckard thấy
công trình phức tạp, hiện đại, tinh xảo này thật bắt mắt – ngoại trừ một khía
cạnh. Trước giờ gã chưa hề thấy nó.
Xe bay của cảnh sát đáp xuống. Và vài phút sau, gã thấy mình đang bị
làm thủ tục tạm giữ.
“304,” Crams nói với viên hạ sĩ ngồi ở cái bàn cao. “Và 612.4, và xem
nào. Giả dạng là cảnh sát bảo an.”
“406.7,” viên hạ sĩ ngồi bàn giấy nói, điền vào các mẫu đơn. Anh ta viết
thong dong, bộ dạng hơi nhàm chán. Công việc thường ngày, tư thế và vẻ
mặt của anh ta nói như vậy. Không có gì quan trọng.
“Lại đằng này,” Crams nói với Rick, dẫn gã đến chiếc bàn nhỏ màu
trắng, tại đây một nhân viên kỹ thuật vận hành một thiết bị quen thuộc.
“Quét mô hình não bộ,” Crams nói. “Mục đích nhận diện.”
Rick vặc lại, “Tôi biết.” Ngày trước, khi cũng là lính tuần tra, gã đã đưa
nhiều kẻ tình nghi đến cái bàn giống thế này. Giống thế này, nhưng không
phải đúng cái bàn này.
Sau khi quét mô hình não bộ, gã bị dẫn đến một căn phòng quen thuộc
không kém. Theo phản xạ, gã bắt đầu thu thập những vật tùy thân có giá trị
để nộp lại. Thật khó hiểu, gã tự nhủ. Những người này là ai? Nếu nơi này
đã tồn tại từ lâu, sao bọn mình không biết về nó? Và sao họ không biết về
bọn mình? Hai cơ quan cảnh sát song hành, gã tự nhủ, bên mình và chỗ
này. Nhưng không bao giờ có dịp tiếp xúc với nhau – theo mình biết – cho