NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 106

đến. Danh sách hắn có không phải là người máy, đó là danh sách những
người thường. Hắn đã giết một người – ít nhất là một. Và nếu cô Luft
không gọi điện, hắn hẳn đã giết cả cô ta, rồi cuối cùng hắn sẽ đánh hơi đi
săn lùng tôi.”

“Hừm,” Phil Resch nói.

“Hừm,” Garland nhại lại, giận dữ. Lúc này trông ông ta như thể sắp tràn

máu não. “Anh chỉ nói được thế thôi à?”

Điện thoại nội bộ có tín hiệu, và một giọng nữ nói, “Thanh tra Garland,

đã có báo cáo của phòng xét nghiệm về xác Polokov.”

“Tôi nghĩ chúng ta nên nghe,” Phil Resch nói.

Garland liếc nhìn hắn, mặt phừng phừng. Rồi ông ta cúi xuống, nhấn

phím trên máy nội bộ. “Cho chúng tôi nghe đi, cô French.”

“Xét nghiệm tủy,” cô French nói, “cho thấy rằng Polokov là người máy.

Ông có muốn biết chi tiết…”

“Không, thế đủ rồi.” Garland ngồi lại xuống ghế, đăm chiêu ngắm bức

tường đầu kia phòng. Ông ta không nói gì với Rick hay Phil Resch.

Resch nói, “Cơ sở của bài kiểm tra Voigt-Kampff là gì, anh Deckard?”

“Phản xạ thấu cảm. Trong nhiều tình huống xã hội. Hầu hết liên quan

đến động vật.”

“Bài kiểm tra của chúng tôi có lẽ đơn giản hơn.” Resch nói. “Phản ứng

theo cung phản xạ diễn ra ở hạch trên cột sống đối với người máy chậm
hơn vài micro giây so với thần kinh người thường.” Với tay qua bàn Thanh
tra Garland, hắn lôi một tập giấy về phía mình, rồi cầm bút bi vẽ phác.
“Chúng tôi dùng tín hiệu âm thanh hay chớp sáng. Đối tượng nhấn nút và
máy sẽ đo thời gian phản ứng. Chúng tôi có đo nhiều lần, dĩ nhiên. Thời
gian phản ứng ở cả người máy và người thường đều có dao động. Nhưng
đến khi đo mười lần, chúng tôi tin là chứng cứ đã đủ tin cậy. Và, như trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.