NGƯỜI MÁY CÓ MƠ VỀ CỪU ĐIỆN KHÔNG? - Trang 151

Lôi ra tập danh mục nhàu nát, Rick tìm tới mục dê, giống Nubian màu

đen.

“Giao dịch bằng tiền mặt chứ?” người bán hàng hỏi. “Hay ông trao đổi

con vật cũ?”

“Toàn bộ tiền mặt.”

Trên một mẩu giấy, người bán hàng nguệch mức giá rồi nhanh gọn, gần

như lén lút, chìa cho Rick.

“Quá cao,” Rick nói. Gã cầm tờ giấy và viết một con số khiêm tốn hơn.

“Chúng tôi không thể bán dê với giá ấy được,” người bán hàng phản đối.

Anh ta viết số khác. “Con dê này chưa đầy một năm tuổi. Tuổi thọ hứa hẹn
rất cao.” Anh ta đưa cho Rick xem con số.

“Đồng ý.”

Gã ký hợp đồng thanh toán trả góp, trả ba ngàn đô – toàn bộ số tiền

thưởng – làm tiền cọc, và một loáng sau nhận ra gã đang đứng cạnh chiếc
xe bay của mình, khá choáng váng, trong khi các nhân viên cửa hàng động
vật chuyển lồng dê lên xe gã. Giờ mình đã sở hữu một con vật, gã tự nhủ.
Một con vật sống, không phải bằng điện. Lần thứ hai trong đời.

Khoản chi phí, món nợ đã thành hợp đồng ấy, làm gã thất kinh. Gã nhận

ra mình đang run lẩy bẩy. Nhưng mình phải làm vậy, gã tự nhủ. Trải
nghiệm với Phil Resch – mình phải lấy lại tự tin, niềm tin vào bản thân và
khả năng của mình. Không thì mình sẽ mất việc.

Bàn tay tê cứng, gã hướng chiếc xe bay lên trời, về căn hộ của gã và

Iran. Cô ấy sẽ tức giận, gã tự nhủ. Bởi trách nhiệm này sẽ làm cô ấy lo
lắng. Vì cô ấy ở nhà cả ngày nên công việc chăm sóc sẽ đổ hết lên đầu cô
ấy. Một lần nữa, gã cảm thấy ưu phiền.

Khi gã đáp xe xuống sân thượng tòa nhà, gã ngồi lại một lúc, đang kết lại

trong đầu một câu chuyện có vẻ rất thật. Công việc của mình đòi hỏi vậy,
gã nghĩ, tuyệt vọng bám lấy điều gì có thể. Uy tín. Chúng ta không thể tiếp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.