6
T
IẾNG TI VI OANG OANG.
Đi cầu thang phủ đầy bụi xuống tầng dưới tòa chung cư trống
trải, John Isidore lúc này mới nhận ra cái giọng quen thuộc của Buster Thân
thiện, đang huyên thuyên hớn hở với khán giả toàn tinh hệ của ông ta.
“… hô hô, chào các bạn! Xẹt tách xẹt! Bây giờ là vài tin vắn về thời tiết
ngày mai. Trước tiên là bờ biển miền Đông nước Mỹ. Vệ tinh Cầy Lỏn cho
biết bụi phóng xạ sẽ đặc biệt dày đặc khi gần đến trưa rồi sau đó loãng dần.
Nên nếu quý vị nào định phiêu lưu ra ngoài hãy đợi đến chiều, hửm? Nhân
nói chuyện chờ đợi, chỉ còn mười tiếng đồng hồ nữa là tới cái tin quan
trọng, bản tin lật tẩy chấn động của tôi! Hãy nhắc nhở bạn bè quý vị theo
dõi! Tôi sẽ tiết lộ điều làm các bạn kinh ngạc. Tất nhiên, các bạn có thể cho
rằng đó chỉ là một…”
Khi Isidore gõ cửa căn hộ, tiếng ti vi ngay lập tức hóa vào hư vô. Không
chỉ rơi vào câm lặng, nó ngừng tồn tại, trốn biệt xuống mồ vì sợ hãi tiếng
gõ cửa của hắn.
Hắn cảm thấy phía sau cánh cửa khép kín kia có hiện diện sự sống, ngoài
chiếc ti vi đó. Các giác quan đang căng ra của hắn đã chế ra hoặc nếu
không thì nhận ra một nỗi sợ hãi ám ảnh không nói nên lời, từ ai đó đang
lẩn tránh hắn, ai đó đã phóng về phía bức tường trong cùng của căn hộ
trong nỗ lực chạy trốn hắn.
“Xin chào,” hắn cất tiếng. “Tôi sống ở tầng trên. Tôi nghe tiếng ti vi nhà
bạn. Chúng ta gặp nhau chứ?” Hắn đợi và nghe ngóng. Không tiếng động,
không cử động, lời của hắn không lay chuyển được người kia. “Tôi mang
cho bạn một miếng bơ thực vật,” hắn nói, đứng sát vào để cho lời nói