NGƯỜI PHÀM - Trang 110

Nhưng nếu ông ấy đã phải có cả một y tá túc trực đặc biệt thì có vẻ khó

có khả năng bác sĩ lại nói điều gì như thế. Hoặc cũng có thể họ cần phải nói
cho ông ấy lạc quan, hoặc ông ấy tưởng tượng ra họ nói thế, hoặc có lẽ chỉ
là lời phát ra từ sự ngạo mạn của ông ấy, cái sự ngạo mạn tuyệt vời, bất khả
diệt hủy của ông ấy. "Chà, tôi mừng cho anh đấy, Ez," ông nói. "Nếu có khi
nào muốn nói chuyện với tôi thì gọi số này nhé." Ông đọc số cho Ez.

"Tốt," Ezra nói.

"Lúc nào tôi cũng ở nhà. Nếu anh có hứng thì cứ gọi, gọi cho tôi. Bất cứ

lúc nào. Nhé?"

"Tuyệt. Sẽ gọi."

"Được rồi. Rất tốt. Chào anh."

"Chào. Tạm biệt lúc này thôi đấy," Ezra nói. "Nhớ đánh bóng cái tượng."

Hàng giờ sau ba cuộc điện thoại nối tiếp nhau ấy - và sau những lời động

viên sáo rỗng và phù phiếm biết trước mình sẽ nói, sau nỗ lực hồi sinh tính
dí dỏm già nua bằng cách hồi sinh - ký ức về cuộc đời của ba đồng nghiệp,
bằng cách tìm lời động viên những kẻ tuyệt vọng và đem họ lại từ miệng
vực - giờ điều ông muốn làm không chỉ là gọi điện nói chuyện với con gái,
người ông đã thấy ở bệnh viện với Phoebe, mà còn muốn hồi sinh tinh thần
của chính mình bằng cách gọi điện chuyện trò với cha mẹ. Nhưng những gì
ông vừa biết được chẳng là gì nếu đem so sánh với cuộc tấn công dữ dội
không thể tránh được là cái kết của cuộc đời. Nếu như ông biết được nỗi
khổ sở gớm ghê của từng người đàn ông, đàn bà ông tình cờ quen biết trong
suốt ngần ấy năm đi làm, biết được câu chuyện của từng người về những ân
hận, và mất mát, và khắc kỷ, về sợ hãi và hoảng loạn, và cô đơn, và lo âu,
nếu như ông biết được tất cả những gì cuối cùng họ phải lìa xa, những gì
một thời từng tuyệt đối thuộc về họ và họ, một cách có hệ thống, đã bị hủy
diệt như thế nào, thì hẳn ông đã phải ôm điện thoại từ sáng đến đêm, gọi ít

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.