NGƯỜI PHÀM - Trang 127

"Anh phải làm điều anh phải làm. Triết lý vắn tắt của bà ấy đấy. Việc này

với Thelma về bản chất chỉ là đào một cái hố. Bà ấy chẳng thấy có gì đặc
biệt."

"Anh chắc là muốn ăn trưa rồi, nên tôi sẽ đi ngay đây. Nhưng tôi muốn

hỏi điều này - không biết có phải anh đã đào mộ cho cha mẹ tôi không. Họ
được chôn ở đằng kia. Để tôi chỉ cho anh."

Người đào huyệt theo chân ông cho tới lúc họ có thể thấy rõ khu mộ của

gia đình ông.

"Anh đào những mộ này phải không?" ông hỏi.

"Chắc chắn rồi, tôi đào chúng," người đào huyệt đáp.

"Ừ, tôi muốn cám ơn anh. Tôi muốn cám ơn vì tất cả những gì anh đã

cho tôi biết và vì anh đã cho tôi biết thật rõ ràng. Không thể cụ thể hơn
được. Đây là kiến thức hay cho một người già. Tôi cám ơn anh vì đã nói cụ
thể, và tôi cám ơn anh vì đã cẩn thận đến thế, chu đáo đến thế trong lúc đào
mộ cho cha mẹ tôi. Không biết tôi có thể tặng anh cái này không."

"Cám ơn ông, nhưng lúc đào tôi đã nhận tiền công rồi."

"Ừ, nhưng tôi muốn tặng anh và con trai anh một thứ. Cha tôi luôn nói,

'Tốt nhất nên trao tặng khi tay còn đương ấm.'" Ông dúi vào tay người đào
mộ hai tờ năm mươi đô la, và khi lòng bàn tay rộng, thô ráp của ông ta nắm
lại quanh hai tờ giấy bạc, ông nhìn ông ta thật kỹ, nhìn khuôn mặt đôn hậu
chằng chịt nếp nhăn và làn da lỗ rỗ của người đàn ông da đen để râu ấy,
người có lẽ một ngày không xa nữa sẽ đào huyệt cho ông, đủ phẳng đáy để
kê giường.

Những ngày tiếp sau đó ông chỉ còn một việc phải làm là mòn mỏi chờ

họ trở lại trong tâm trí, không chỉ là những bộ xương cha mẹ của một lão
già mà là hai vị cha mẹ bằng da bằng thịt của một thằng bé măng non đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.