NGƯỜI PHÀM - Trang 58

đôi khi phải ra góc phòng nằm xuống sàn mươi mười lăm phút rồi mới dậy
tiếp tục vẽ bên giá được. Sau vài lần như thế, ông bảo bà nên vào phòng
ngủ của ông mà nằm bao lâu tùy thích - trong đó có một cái đệm chắc chắn
và bà sẽ thấy thoải mái hơn. Một lần, sau nửa tiếng không thấy bà ra, ông
gõ cửa và, khi nghe thấy tiếng bà khóc bên trong, mở cửa bước vào.

Đó là một phụ nữ tóc bạc cao và thanh mảnh, hơn kém ông chừng một

hai tuổi, với vẻ bề ngoài và sự dịu dàng gợi ông nhớ tới Phoebe. Tên bà là
Millicent Kramer, và đến thời điểm đó bà là học viên giỏi nhất của ông và,
trùng hợp thôi, là người bớt bầy hầy nhất. Chỉ mỗi mình bà, trong cả cái lớp
mà ông rộng lượng gọi là "Vẽ nâng cao", là xoay xở nổi để hoàn thành mỗi
giờ vẽ mà không làm màu vẽ rớt hết lên đôi giày chạy. Ông chưa từng nghe
bà nói, như những người khác, rằng, "Tôi không thể điều khiển màu vẽ theo
ý tôi được," hay "Tôi có thể hình dung ra nó trong đầu nhưng có vẻ như tôi
không thể vẽ lại nó trên bạt được," ông cũng chưa từng phải bảo bà, "Đừng
sợ, đừng lùi bước." Ông cố gắng rộng lượng với tất cả bọn họ, ngay cả với
những người kém đến tuyệt vọng, thường cũng chính là những người vừa
vào lớp đã nói ngay, "Tôi vừa có một ngày tuyệt vời - hôm nay tôi thấy có
hứng quá." Khi cuối cùng không nghe nổi thêm câu nào như thế nữa, ông
nhắc lại với họ, một điều ông mang máng nhớ Chuck Close

[6]

từng phát

biểu trong một cuộc phỏng vấn: những kẻ nghiệp dư mới kiếm tìm cảm
hứng; còn chúng tôi chỉ đứng dậy bắt tay làm. Ông không bắt đầu dạy họ vẽ
ngay, vì hầu như chẳng ai trong số họ có khả năng vẽ, và một người mẫu sẽ
đặt ra đủ loại vấn đề về tương quan và tỉ lệ, nên, thay vì thế, sau khi họ học
xong vài buổi về nguyên lý cơ bản (bố trí màu thế nào, sắp xếp bảng màu ra
sao, vân vân) và làm quen với dụng cụ, ông thường đặt tĩnh vật lên bàn -
một cái lọ, vài bông hoa, một loại quả, một tách trà - rồi khuyến khích họ
lấy chúng làm mẫu. Ông bảo họ hãy sáng tạo chỉ với ý là hãy thả lỏng bản
thân và dùng đến toàn bộ cánh tay mà vẽ, nếu có thể, một cách không sợ
hãi. Ông bảo họ không cần phải lo lắng về việc vật mẫu trông thế nào trên
thực tế: "Hãy suy diễn," ông nói, "đây là một hành động sáng tạo." Rủi thay,
câu đó đôi khi cũng dẫn ông tới việc phải bảo ai đó, "Ông biết đấy, có lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.