Phần 1
Đứng quanh huyệt mộ của ông trong nghĩa trang tiêu điều là vài đồng
nghiệp cùng làm quảng cáo ở New York đang nhắc lại lòng nhiệt huyết và
cá tính của ông, bảo Nancy, con gái ông, rằng được làm việc với ông thật
vinh hạnh biết mấy. Có cả những người đã lái xe tới từ tận Starfish Beach,
làng hưu trí ở Bờ biển Jersey nơi ông sống từ dịp Lễ Tạ Ơn năm 2001 -
những người già cả chỉ mới đây thôi còn ngồi học lớp nghệ thuật do ông
dạy. Hai con trai ông, Randy và Lonny, kết quả của cuộc hôn nhân đầu tiên
đầy sóng gió, giờ đã là hai gã trung niên, cũng có mặt, vốn là con ngoan của
mẹ, do đó chỉ biết rất ít về những gì đáng ngợi khen ở ông nhưng lại rất
nhiều về những gì đáng tởm - họ có mặt chỉ vì nghĩa vụ, chấm hết. Anh trai
ông, Howie, cũng tới cùng vợ, bay từ tận California, chuyến đêm qua, ngoài
ra còn có một trong ba bà vợ cũ của ông, bà thứ hai, mẹ của Nancy, Phoebe,
một phụ nữ cao, gầy tong teo, tóc trắng, cánh tay phải buông thõng một bên
như bị liệt. Khi Nancy hỏi bà có muốn phát biểu gì không, Phoebe bẽn lẽn
lắc đầu nhưng rồi cũng tiến lên phía trước khẽ cất tiếng, lời phát biểu nghe
không rõ ràng. "Đúng là khó tin quá. Tôi vẫn cứ nghĩ ông ấy còn đang bơi
trong vịnh - thế đấy. Thực sự tôi vẫn nhìn thấy ông ấy bơi trong vịnh." Rồi
đến lượt Nancy, người đã tổ chức tang lễ này và gọi điện báo cho những
người đang hiện diện ở đây, để những người tới dự sẽ không chỉ có mình
cô, mẹ và vợ chồng hai bác. Chỉ một người có mặt mà không cần mời, một
phụ nữ đồ sộ có khuôn mặt tròn phúc hậu và mái tóc nhuộm đỏ, cô cứ thế
xuất hiện ở nghĩa trang và tự giới thiệu là Maureen, y tá tư, người đã chăm
sóc ông trong suốt cuộc phẫu thuật tim nhiều năm về trước. Howie nhớ ra
cô và bước lên thơm má.
Nancy nói với mọi người, "Có lẽ tôi sẽ bắt đầu bằng việc nói gì đó về
nghĩa trang này, bởi tôi vừa phát hiện ra rằng ông của ba tôi, cụ nội tôi,
không những được chôn bên cụ bà ở nghĩa trang này từ những ngày đầu,